24/6/11

Tình yêu đích thực

Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.

Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào ? Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không ? "

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày ... Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.

Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !". Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:

- Sao anh lại ghen với tôi được ?

- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !

- Tôi được bao vệ ? Anh nói thế tức là sao ?

- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !

Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.

23/6/11

Sinh ra để yêu anh

Em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là em có thể nghĩ ra, sẽ có một ngày chúng ta phải chia tay. Đấy là điểm ấu trĩ ở em
Em không phải một cô gái thông minh. Em thực tình không biết làm gì khi tình yêu đổ vỡ. Nó cũng giống như, khi anh đến bên cuộc đời, em chưa một lần chống cự. Chỉ đón nhận thôi. Đón nhận anh đến và chấp nhận anh đi. Em nghĩ, đó là những điều hiếm hoi và ít ỏi mà em có thể làm được cho anh.
Khi em cảm thấy mọi chuyện trở nên thật khó khăn, khi em cảm thấy tình yêu của chúng ta như những đóa hoa đang dần mòn héo úa, em đã sợ hãi vô cùng.
Em cứ nghĩ là… Em sinh ra là để yêu anh.
Nhưng anh, hình như là… à không chắc chắn là anh sinh ra chẳng phải để dành cho em.
Thực sự rất khó khăn khi mỉm cười nhìn anh bên người khác. Nhưng chẳng phải đó là điều duy nhất em có thể làm lúc này sao? Em không có sức đề kháng để bảo vệ chính trái tim tổn thương của em, chứ đừng nói tới việc đi tranh đấu với người khác.
Hơn nữa, em sợ những tranh đấu ấy, sẽ vô tình một lúc nào đấy, chỉ vô tình thôi, làm tổn hại tới anh.
Nhiều người hỏi, sao còn yêu anh mà anh đi em không khóc, cũng chẳng cười. Khóc là đau, cười là hận, im lặng có phải là thù không?
Em có đau, nhưng không dám hận, chẳng bao giờ giận và sẽ mãi mãi không thù anh.
Em không khóc, không cười, cũng chẳng phải bởi, em không yêu anh.
Mà đơn giản là vì em nghĩ khóc là yếu đuối, anh sẽ chẳng vui. Cười là dối trá, mà em thì với anh, đã, đang và sẽ mãi luôn luôn thành thật.
Người ta nói, anh không tốt. Bởi vì anh có một người con gái khác, trong khi, anh đã có em rồi.
Người ta nói, việc một người đàn ông ( hay đàn bà ) mà song song yêu nhiều người quá, một cách không đường hoàng, như vậy là dối trá, là khó có thể thứ tha.
Người ta cũng nói, khi yêu, loại đàn bà như em thường hay mù quáng lắm. Thậm chí đến sự phản bội của người mình yêu mà cũng nhắm mắt cho qua hoặc giả vờ không nhận ra.
Nhưng…
Người ta không biết rằng…
Em sinh ra là để yêu anh chứ không phải để hận anh, giận anh, trách móc anh.
Em không dám nói những điều sâu xa như tương lai chẳng ai nói trước được. Em càng không dám đánh giá cô ấy tốt hơn em hay chẳng bằng em.
Em chỉ dám nói một điều nho nhỏ thôi, đó là: Chúc anh hạnh phúc! Luôn luôn hạnh phúc như lúc anh từng có khi còn ở bên em.
Lúc anh buồn bã, chắc có lẽ chẳng bao giờ nhớ tới em, nhớ tới những lúc em ở bên anh kề cận, ủi từng cái áo cái quần, lo từng nếp nhăn khi mặt anh cau có lại.
Lúc anh chán nản, chắc có lẽ chẳng bao giờ nhớ tới chúng ta, lúc ở bên nhau, khi nói khi cười, khi cãi vã.
Cũng chẳng sao cả, vì nhớ về quá khứ là nhìn lại phía sau. Con người ta sống đâu phải để làm điều vô nghĩa ấy.
Anh cứ nhìn về phía trước được rồi. Ở phía trước ấy hay ngay cả trong hiện tại này, cũng không có em tồn tại. Vậy là, mãi mãi sẽ chẳng thể được gặp lại anh.
Chỉ có em nhìn về phía anh, vì em sinh ra là để yêu anh.
Em chỉ sợ, một ngày nào đó, em sẽ không còn nhìn về phía anh nữa.
Bởi vì biết đâu, em không mạnh mẽ được như anh, chỉ biết nhìn về phía trước nên không quay đầu để thấy lại em được.
Còn em thì yếu mềm, một lúc nào đó, em nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn hoài, biết đâu…. Em sẽ gặp… người sinh ra là để yêu em. Như em, sinh ra là để yêu anh vậy đó.
Không biết thế gian này sẽ đổi thay như thế nào. Rồi tương lai mỗi người sẽ ra sao.
Anh nhỉ?
Đừng bao giờ hối hận về việc mình đã làm.
Đừng bao giờ hoang mang về những thứ mình đang có
Đừng bao giờ vứt bỏ những thứ mình đã phấn đấu rất nhiều vì nó…

Có những điều thuộc về nỗi nhớ

Hà Nội bắt đầu mang chút lành lạnh về đêm
Gió se se át nhè nhẹ vào mặt gợi bao cảm xúc
Cái se se lạnh của tiết trời không khác nào lời ru khắc khoải một nỗi nhớ
Ta chênh vênh giữa hai bờ quên, nhớ…
Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn… một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí… Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ. Và rồi chính ta vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế…
Là con người, ta không khỏi hối tiếc cho những chuyện đã qua, những vỡ tan không đáng có để rồi giờ đây ta lặng yên trước những ánh nhìn thân thuộc, những tiếng cười vỡ òa trong những lời trách than. Ta hằng cám ơn cuộc sống đã cho ta có được những người bạn như thế nhưng cũng trớ trêu thay khi đã đưa chúng ta đến quá gần nhau để rồi dễ dàng đánh mất nhau như thế. Đâu dễ để được gặp nhau, đâu dễ để được chân thành gọi nhau là bạn, những giây phút ấy vẫn mãi nơi đây, những tiếng cười ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, vậy mà giờ ta và bạn chẳng khác chi người xa lạ, thoáng qua nhau như những kẻ vô tình. Còn đâu những kỉ niệm, còn đâu những con đường ngập lá vàng rơi? Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi sẽ khiến lòng nhớ, thật nhiều…
Nỗi nhớ về một tình bạn, một tình bạn đã xa làm ta sợ. Ta sợ cho những vỡ tan như thế lại tái diễn vì đơn giản cuộc sống vẫn còn đó muôn vàn điều mà ta không thể nào lường trước được. Nên ta luôn dặn lòng mình phải nhớ, phải ghi nhớ tất cả để suy nghĩ và tha thứ cho nhau, để chia sẻ với nhau những nỗi buồn, để sống là cho nhau thêm những ngày hạnh phúc…
Đi qua bao thăng trầm cuộc sống, ta biết ta vẫn còn đó vẹn nguyên nỗi nhớ về người. Dù rằng người chỉ đi ngang qua cuộc đời ta và gieo vào đấy không ít những buồn đau. Nỗi nhớ ấy mang ta đến một khoảng không gian tĩnh lặng, những xúc cảm làm trái tim ta tan nát.
Ta đã từng không đủ can đảm để bước đi khi người bỏ lại. Ta đã từng hận, từng oán trách. Nỗi nhớ đã đeo bám ta suốt bao ngày, về người, về tất cả những gì mà ta và người đã từng trải. Nhưng giờ tất cả với ta chỉ còn lại những tiếng cười và những bài học mà cuộc sống đã dạy cho ta. Ta trân trọng và thầm cám ơn vì sự xuất hiện của người trong cuộc đời ta, dù chỉ là thoáng qua. Người đã cho ta biết thế nào là cuộc sống, là yêu thương và được yêu thương, là cho đi và không cần nhận lại, là con người thì phải biết chấp nhận và hy sinh… Để biết rằng, có đi qua những nỗi đau, ta mới yêu thêm những gì của hiện tại. Có ước mơ thì mới có những kì tích. Có yêu thương thì mới được yêu thương. Có chân thành thì sẽ nhận lại chân thành…
Mãi mãi còn đó những cơn mưa mang người đi và không bao giờ trở lại, nhưng ta đã không còn buồn dù ta đã đứng một mình trong mưa. Cám ơn người đã cho ta một lần biết yêu thương và chờ đợi, ở một nơi nào đó, ta mong người thật sự hạnh phúc.
Nỗi nhớ, có khi thoảng qua phút chốc, nhưng có khi lại quay quắt cồn cào, có khi trào dâng nước mắt. Nỗi nhớ, có khi nhẹ nhàng, mông lung, không nắm bắt, có khi lại thổn thức như xoáy vào bên trong bao kỉ niệm. Khi ta bắt đầu chìm trong những nỗi nhớ triền miên là lúc ta thấy mình cô đơn nhất, lẻ loi nhất, quýnh quáng kiếm tìm chút kỉ niệm để nhắc rằng mình vẫn còn tồn tại... nỗi nhớ bắt nguồn từ những điều bình dị nhất, ấm áp nhất.
Cuộc sống trôi qua, có những người bước vào đời ta và lẳng lặng ra đi, cũng có người đến và để lại dấu chân trong miền kỷ niệm, để những khi nhớ về người, ta lại trải lòng cùng những nỗi nhớ chơi vơi.
Nỗi nhớ cũng làm con người mạnh mẽ hơn, đâu chỉ là những khoảng đêm dài nhung nhớ. Hiện tại là đây, cuộc sống là đây, là những gì ta đang nắm giữ, ngay lúc này. Hãy học cách yêu thương tất cả và sống trọn vẹn tất cả, để những điều của hôm nay, sẽ trở thành hoài niệm đẹp trong nỗi nhớ của ngày mai. Tình yêu thương sẽ chỉ cho chúng ta con đường đi đến hạnh phúc. Và nỗi nhớ sẽ là quyển nhật kí về những chặng đường đã qua để ta mỉm cười mỗi khi nhớ về người

Những nỗi nhớ vẫn mãi đong đầy.
Và con người vẫn luôn yêu thương nhau như thế!
Cho nhau những tiếng cười, những lời yêu thương…
Để những nỗi nhớ không mang về trong đêm …!

GIÁ TRỊ NGƯỜI PHỤ NỮ

Một lần chát với nhau, một người bạn đã gửi tặng mình một thông điệp rất hay nhân ngày 20/10 mà người đó sưu tầm được. Mình rất thích và cũng mong mọi người sẽ thích:

"Hãy coi chừng đừng bao giờ làm cho phụ nữ phải rơi lệ.  Bởi vì Thiên Chúa đếm các giọt lệ của nàng.
 Phụ nữ đi ra từ chiếc xương sườn của người Nam . Chứ không phải từ bàn chân của chàng, để làm tấm thảm chùi chân chàng. Cũng không phải từ cái đầu của chàng, để mà ở cao hơn chàng….. Mà từ cạnh sườn chàng, để làm người đồng hành với chàng…Ngay bên dưới cánh tay chàng để được che chở….Và bên cạnh trái tim chàng để được yêu thương.

Xin chuyển thông điệp này ít ra cho những người phụ nữ đặc biệt. nhưng đừng quên rằng bạn là duy nhất..
Xin cũng chuyển cho tất cả những người nam có giá trị mà bạn quen biết, để họ luôn luôn nhớ đến giá trị của người Phụ Nữ.

19/6/11

KHÔNG YÊU

''Không yêu'' - đó luôn là suy nghĩ của tôi , đơn giản là tôi khong muốn dính líu vào những chuyện yêu đương nhăng nhít , nhất là vào cái thời điểm 11,5 này , nó nghĩ thế . Nhưng mấy ai hiểu được cái tình cảnh khốn cùng của tôi và đều nghĩ rằng tôi là ''Người vô cảm''

***
Mới vừa bước vào cửa lớp , nhỏ Yến đã chạy ù lại tíu tít khoe khoang :
- Ê mày ơi biết gì chưa ? Tao nghe thiên hạ đồn rằng lớp mình có học sinh mới ấy nhá , nam hẳn hoi , cao ráo mà lại cực kì cool nữa . Hì mà này , nếu có thế thì mày cưa đổ nó để thoát khỏi cái biệt danh '' người vô cảm'' ấy đi , tao thấy chả hay ho gì khi được gọi như thế cả .
Tôi chỉ cười lại với Yến và đi thẳng về bàn của mình , không chút bận tâm gì đến cậu bạn cực kì cool gì gì đấy như Yến đã PR với tôi .
- Thôi mày ơi , tao không yêu ai đâu , mày biết tính tao mà....
Yến ngạc nhiên và lắc đầu quầy quậy trước lời tuyên bố vẫn như thưở nào của tôi
- Thôi mặc mày đấy , tao đi ăn sáng đây !
Nhìn cải vẻ oán trách đáng yêu của Yến mà tôi lại buồn cười . Trong cái tập thể 42 nguời này , chỉ có Yến là chơi được với tôi , còn lại không ai có thể nói chuyện với tôi quá 5 phút vì cái tính '' băng tảng'' của tôi cả.

***
Y như lời Yến nói , lúc vào lớp , theo sau lưng cô là một cậu học sinh nam sở hữu chiều cao bóng rổ , da hơi ngăm nhưng được cái rất mainly và hay cười .
Hình như bắt gặp được ánh mắt nhìn trộm của tôi , cậu học sinh mới đó nhìn tôi''Hey'' và cười , để lộ chiếc răng khểnh . Tôi không đáp trả lại , quay sang chỗ khác , và ngay lúc đó tôi thấy ***g ngực của mình không được ổn .
***
Những ngày sau đó , Duy - cậu ý , hòa đồng với lớp nhanh đến mức khinh ngạc . Cậu đã biết và thuộc tên của tất cả 42 học sinh trong lớp , đã kết bạn được với hơn phân nữa lớp , và đương nhiên trong cái số ấy - không có tôi . Nói đúng hơn là mỗi làn Duy tiến lại bần bắt chuyện thì tôi lại tránh xa ra , như thể 2 cục nam châm có cùng cực vậy.

Sáng nay mới bước vào lớp xong , mưa liền ào đổ xuống . Ở cái góc bàn cuối dãy trong cùng ấy , tôi đã có quyền sỡ hữu một không gian- của riêng tôi , vì tôi không muốn bị ai làm phiền và cũng chẳng ai lại thèm bước tới cái góc bàn tẻ nhạt của tôi cả.
Nhìn những vệt nước bắn vào ô cửa sổ và kéo thành một đường daì , tự nhiên tôi thấy nhẹ lòng. Ít ra thì nó cũng biết yêu mưa như bao cô nàng lãng mạn khác , ít ra thì nó cũng không vô cảm như mọi người nghĩ....
- Này cô bé , thích ngắm mưa à ? Duy làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi . Lần này tôi cũng chẳng buồn tránh xa Duy như mọi khi .
- Không , chỉ là không có việc gì làm nên nhìn thế thôi - Tôi vẫn không quay mắt đi chỗ khác vì sợ bắt gặp nụ cười chứa nắng của Duy .
- Thế tôi có được làm bạn với cô bé không ? Duy hỏi tiếp .
Vẫn cái tư thế đó , không xoay đầu , tôi đáp Duy :
- Tôi là người vô cảm nên không thích kết bạn .
- Đừng khép lòng như thế , tớ muốn trở thành bạn của cô bé thật mà , rất thích đấy. Đồng ý nhá ?- Duy vẫn tiếp tục nhưng kèm giọng nài nỉ
- Ùhm cũng được . Nhưng sau này đừng ó hối hận với quyết định đấy .Nói trước đấy , và cũng thôi ngay 2 tiếng ''cô bé'' ấy đi .Tôi không thích !
- OK ! Cái đó dễ thôi mà .Duy cười , tôi nghe được tiếng cười tỏa nắng ấy, có lẽ thế
Hình như tôi vui.....
***
- Ê mày , làm tao ngạc nhiên ghê ấy nhá . hôm qua mày với Duy có nói chuyện phải không ? Biết ngay mà con quỷ , sao âm thầm lặng lẽ không nói cho chị em biết thế hả? Khai báo mau - Yến gặng hỏi tôi với giọng điều tra
Vẫn không buồn rời mắt khỏi quyển sách . tôi đáp trả Yến :
- Đâu có gì ! Chỉ là cậu ấy muốn kết bạn với tao nên hỏi thế thôi mà.
- Ái chà , thế là cuối cùng cũng đã có người phát hiện ra vẻ đẹp tìm ẩn trong con người mày ngoài tao rồi đấy , haha . Chuẩn bị tất cả mọi người sẽ nhìn mày bằng con mắt khác , mày sẽ thoát khỏi chức danh '' người vô cảm'' , mày sẽ....
- Thôi , thôi giùm cái ! Tao đâu có muợn mày PR giùm tao , mà tao sợ té đau lắm .Thôi mày đi học bài đi !-Tôi cắt ngang câu nói của Yến
-Ừh thì tao đi , thôi chúc mày thành công nhá ! -Yến cười
Công nhân nó cười đẹp thật , nó xinh mà , lũ con trai của khối này không ai là không thích nó , thế mà lại đi chơi với một đứa dở hơi như tôi .Đúng là chuyện đời , ngang trái !
***
Nhấc từng bước một từ cầu thang tầng 1 lên tầng 3 , trên tay với một chồng đầy sách , tài liệu , bản đồ của cô Dung dạy Địa , tôi tuyên bố hùng dũng với chính bản thân mình là từ năm sau trở đi sẽ không đảm nhận chức vụ lớp phó học tập nữa . Mệt quá. Bước vào cửa lớp , cứ tưởng sắp hoàn thành nhiệm vụ đuợc giao , ai dè '' Rầm'' một phát , tôi + chồng sách ngã lăn xuống sàn .Choáng người , nhưng tôi vẫn ngồi dậy ngay , giọng lạnh lùng nói với Quý và Hải - hai tên thủ phạm :
- Làm ơn lần sau đi đứng cẩn thận !
Rồi ngồi xuống nhặt sách , tôi thấy mắt mình mờ đi nhưng cũng đủ cẩn nhận để biết rằng có người đang nhặt sách cùng tôi - là Duy .
- Lần sau cẩn thận nhé cô bé ! - Duy nói đồng thời bê hộ sách lên giùm tôi , không quên bonus một nụ cười.
- CẢm ơn! Tôi nói và bước nhanh về góc bàn , cảm nhận 2 má đang dần đỏ lên .
Hình như tôi yêu 2 tiếng '' cô bé'' ấy , hình như tôi đã thích Duy...
***
Bây giờ tôi và Duy đang ngồi ở quán kem cuối phố , kem ở đây ngon + không gian ấm cúng , rất hợp cho những ngày mưa như thế này , tôi thích ăn kem ở đây , Duy cũng vậy . Tiết cuối ban sáng Duy có ngỏ lời mời tôi đi ăn kem , trong phút lưỡng lự , tôi đồng ý. Mặc một chiếc áo pull trắng có in dòng chữ '' I'm greenager'' + chiếc quần ngang gối , trông Duy còn xinh hơn khi trên lớp , cá tính mà hiện đại nữa , nói tóm lại là kool .
- Lam này......Duy khẽ nói......tớ có chuyện muốn nói với cậu......
Duy đã thôi gọi tôi là cô bé , hình như Duy định nói với tôi chuyện gì quan trọng lắm thì phải , hình như Duy cũng thích tôi.....
- Ừh Duy cứ hỏi đi - Tôi hi vọng là linh cảm của mình đúng .
- Tớ muốn hỏi là..........Yến.........có bạn trai chưa ?
Nghẹn .
- Ừh chưa có đâu .Thế ra Duy kết Yến à , đưọc rồi Duy cứ tiến tới đi , tớ sẽ giúp....
Tôi đang dối lòng mình . Đang thấy đau , đau lắm , nhưng bề ngoài tôi vẫn lạnh vậy , cố ngăn những dòng nước mắt chảy nguợc vào trong....
***
Đó là kết cục của tôi - Một người vô cảm . Ừh thì vô cảm mà , vô cảm có biết yêu là gì đâu , mày phải vui khi Yến có bạn trai tốt như thế chứ , không được ích kỉ như vậy .Mày quên mày đã nói gì à ? ''Mày không muốn dính líu đến chuyện yêu đương...''
Nó không biết nên vui hay buồn khi 2 người bạn thân duy nhất của nó đang hạnh phúc bên nhau . Nó không biết , vì nó là người vô cảm.....