23/7/11

Café sữa vs café đen

Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.
Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
      Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.
      Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.
      Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
 2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
      Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.
      Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.
      Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.
      Em gọi café đen.
      Anh gọi café sữa.
      Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.
      Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.
      Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”
      Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”
      Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…
      Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
      Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???

9/7/11

Vẫn là em của ngày xưa ấy


Anh đi nhé, sẽ ko lâu đâu.
-Em sẽ đợi, nhưg anh hứa đi, hứa là anh sẽ trở về…
-Anh hứa, chắc chắn rồi cô bé! Anh sẽ luôn luôn yêu em….
* * *
Máy bay đáp xuống, Tuấn chạy như bay ra khỏi khu vực hành khách.
-Hey, anh chàng đẹp trai- Việt vẫy tay, cười tít mắt
-Hi mày, khoẻ chứ hả?
-Thì tao vẫn sống nhăn răng đây này- Việt nhe hàm răng ra để minh hoạ.
-Uhm, mày có thấy Hà ko?- Tuấn nhìn quanh
-Hà…Hà gọi cho tao nói ..có việc bận- Việt ngập ngừng- Mà thôi, về nhà tao đi, hôm nay mẹ tao đãi toàn món ngon.
* * *
-Cô ơi cho cháu hỏi Hà có ở nhà ko ạ?- Tuấn thấp thỏm.
-Có, cháu vào đi, nó đang ở trên phòng.
Tay Tuấn run run chạm vào cánh cửa phòng Hà. Đã 3 năm rồi còn gì, có lẽ Hà đã thay đổi nhiều, xinh hơn, chững chạc hơn, ko còn nghịch ngợm như ngày nào nữa….
-Ai đó?
Tuấn mở toang cửa, cố tạo sự bất ngờ. Nhưng anh đã thất bại. Hà vẫn ngồi yên trên ghế và nhìn Tuần bằng đôi mắt giận dữ:
-Anh là ai? Ai cho phép anh vào phòng tôi?
-Em…em ko nhận ra anh sao- Tuấn xúc động- Anh là Tuấn đây mà…anh…
-Ra ngoài ngay. Tôi ko quen biết anh.
-Em nói gì cơ?- Tuấn ngỡ ngàng trước vẻ mặt lạnh lùng của Hà.
-Tuấn ra đây đi, cô có chuyện cần nói vs cháu.
Tuấn quay ra, từng bước nặng nề. Anh vẫn chưa hết bất ngờ về những điều vừa xảy ra
-Có lẽ cô nên nói vs cháu điều nầy sớm hơn- Mẹ Hà đặt ấm nước xuống, nhìn thẳng vào mắt Tuấn- 1 năm trước, Hà bị xe đụng hôn mê suốt cả tháng trời. Khi tỉnh dậy, tất cả các vết thương đều lành cả nhưng còn tổn thương ở não thì ko thể hồi phục đc. Nó bị mất 1 phần trí nhớ. Cô đã ko biết đó là phần nào cho đến ngày hôm nay…….
Tuấn đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa, mắt cay xè và cổ họng nghẹn lại. Ước gì những điều anh vừa nghe thấy chỉ là trò đừa tinh quái của Hà, hay là 1 giấc mơ khủng khiếp
* * *
Việt theo dõi nét mặt của Tuấn rồi nhún vai:
-Đơn giản lắm, mày hãy quên Hà đi theo cách mà cô ấy làm vs mày. Tao ko tin vào chuyện mất trí nhớ vớ vẩn đâu. Tao chắc Hà đã ko yêu mày nữa.
-Ko đâu. Mày biết mà, Hà đã hứa là sẽ đợi tao trở về…
-Mày bắt 1 cô gái luôn có người theo đuổi như Hà phải chờ đợi 1 điều viển vông trong suốt mấy năm trời ư?. Tin tao đi, đây là cuộc sống chứ ko phải là phim đâu!
* * *
-Hơ……….hơ……….alo
-Hà dậy chạy bộ vs anh nào
-Đồ điên. Không ngủ thì để người khác ngủ
Hà cúp máy. Tuấn ngồi phịch xuống. Ngày trước, sáng nào Hà cũng gọi Tuấn dậy tập thể dục, rồi đi ăn sáng. Đi vs Hà ko bao h chán, cô luôn có nhiều chuyện, nhiều trò đùa mới mẻ để làm anh cười suốt buổi. Thật khủng khiếp khi biết rằng đó chỉ còn là 1 khoảng ko trống rỗng trong Hà…
-Sao anh còn ở đây- Hà lên tiếng
-Anh muốn mời em đi ăn sáng
-Đúng rồi đấy, Tuấn đưa Hà đi ăn sáng giúp cô nhé. Dì con mới gọi, mẹ bận rồi Hà ạ
Hà đành đi theo Tuấn. 2 người bước vào 1 quán ăn ven đường
-Em ăn đi.
-Ở thành phố này chỉ có 1 quán ăn này à- Hà nhăn mặt
-Đương nhiên là có nhiều quán khác nữa. Nhưng em nói là em thích ăn bún ở đây nhất mà
-Ha ha. Anh điên à. Quán ăn thì tạm bợ, bát đũa thì rẻ tiền, tô bún vừa nhìn đã thấy gớm. Tôi thích ăn ở đây á? Anh xếp tôi vào cùng vs đám người hạ lưu đó sao?- Hà chỉ tay sang những người công nhân đang ăn trong quán.
-Sao em lại… nói như thế?
Tuấn khó khăn lắm mới thốt ra đc vài tiếng. Nhưng Hà ko nghe thấy, cô đã rời quán từ lâu. Tuấn cảm giác như mình vừa bị tát 1 cái thật đau. Đó là Hà, là cô gái anh từng yêu tha thiết ư?..
* * *
Buổi tối, phòng trà vẫn còn vắng người. Hôm nay là ca trực của Tuấn. Chưa có phiên trực nào của Tuấn mà Hà vắng mặt. Hà thường chạy lăng xăng để phụ giúp anh vào những ngày quán đông khách hoặc ngồi quan sát Tuấn. Hà luôn ngồi ở bàn số 7, gần cửa sổ và sân khấu. "Có lẽ hôm nay thì ko"- Tuấn thất vọng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng Tuấn đã lầm, Hà đẩy cửa bước vào và tiến đến chỗ ngồi quen thuộc.
-Thưa cô, bàn này đã có người đặt rồi ạ!
Đó là nhân viên mới, ko biết mặt Hà. Tuấn mỉm cười bước tới, định giải thích thì:
-Bạn trai tôi đã đặt chỗ này. Anh ấy…
Tuấn thấy tai mình ù đi. Bạn trai ư? Anh đứng chôn chân tại chỗ
-Sao?có việc gì quan trọng hơn cuộc hẹn vs em chứ- Hà gắt qua điện thoại.
Tranh luận 1 lúc rồi cúp máy, Hà tức tối thở hắt ra. Tuấn ra hiệu cho cậu phục vụ lui đi.
-Anh mời em ăn tối nhé
-Tôi đi bây giờ
Hà chớm đứng dậy, nhưng rồi cô lại thả phịch người xuông ghế, mắt đỏ hoe và tay run run.
-Tôi đói rồi.
-Anh cũng thế. 1 bít tết, 1 spaghetti- Tuấn gọi vọng vào
-Anh bắt tôi phải ăn như thế à?
-Uhm. Em ko thắc mắc tại sao anh lại gọi dc thức ăn trong phòng trà à?- Tuấn nhíu mày- Nói đi Hà, nói là có 1 nhà hàng em rất thích ở cạnh đây- Tuấn thầm giục
-Vì sao?
-Vì có 1 nhà hàng nấu rất ngon ở cạnh đây- Tuấn thất vọng
-Ko phải thế. Ý tôi là tại sao tôi phải quan tâm đến chuyện đó?- Hà nhìn thẳng vào mắt Tuấn. Đôi mắt sắc đá ấy bất giác khiến Tuấn run sợ
-Em… có muốn hát ko?- Tuấn chỉ tay về phía sân khấu- Trước đây, em hay lên đó hát, khán giả cứ tưởng em là ca sĩ.
-Khoan đã- Hà xua tay- Anh nói trước đây là sao?
-Trước đây nghĩa là khoảng thời gian 3 năm trước. Chúng ta đã từng yêu nhau, Em ko nhớ gì về điều đó, vì tai nạn đã khiến em mất đi 1 phần kí ức…
-Tôi hiểu rồi
-Em… em hiểu gì cơ?- Tuấn lắp bắp, vui mừng vì cảm thấy mình lại đc hy vọng.
Hà bước lên sân khấu, độc tấu 1 bản xerenat. Tuấn đắm chìm theo điệu nhạc mà quên mất Hà chưa bao giờ chơi violon. Kết thúc nhẹ nhàng, Hà tiến đến micro
-Tôi xin gởi lời cảm ơn đến 1 người- Hà nghiêng đầu về phía Tuấn- Cảm ơn vì anh đã bớt chút thời gian nhàn rỗi để làm phiền tôi. Cảm ơn cả câu chuyện nhảm nhí mà anh kể cho tôi nghe- Hà cười khấy- Tôi sẽ biết ơn anh suốt đời nếu như anh dừng ngay trò đùa ngu ngốc này lại và để cho tôi yên.
Hà nhanh chóng rời khỏi phòng trà, ko quên ném cho Tuấn một cái nhìn khinh bỉ. Mọi thứ sụp đổ, tối sầm trong mắt Tuấn. Tự nhiên anh thấy mình đúng thật ngu ngốc khi cố gắng tìm lại tình yêu đã chết trong Hà. Hà mà anh từng yêu đã ko còn nữa. Anh trách mình tại sao ko chấp nhận sự thật này sớm hơn…
* * *
Dừng xe trước cửa nhà Hà, Tuấn hít 1 hơi thật sâu rồi bấm chuông cửa
-Anh còn muốn gì nữa đây, đồ mặt dày- Hà khoanh tay, tựa lưng vào cổng- Tôi đã…
-Hãy để anh nói- Tuấn cúi đầu- Mai anh sẽ về Pháp, coi như anh cầu xin em đi, em ra tiễn anh nhé.
-Tôi mừng vì cuối cùng anh cũng chịu biến khỏi mắt tôi. Được thôi, tôi đồng ý, vì anh đã cầu xin- Hà đóng sầm cổng
Tuấn đứng lại 1 lúc. Ngôi nhà ấy, căn phòng ấy vẫn còn đó. Chỉ có em là mất đi. Có lẽ đã kết thúc thật rồi…
* * *
Hà xuất hiện cùng bạn trai ở sân bay. Họ ôm hôn nhau trước khi Hà bước vào.
-Tôi đến rồi. Anh đi đc chưa.
-Anh sẽ đi. Nhưng anh phải xin lỗi vì đã làm phiền em trong thời gian qua. Anh đã kịp nhận ra cô gái anh yêu ko còn ở đây nữa. Cô ấy đã đánh mất chính bản thân mình, bởi vậy cô ấy trở nên vô hình trước mọi người- Tuấn quay mặt đi- Em nói đúng, chúng ta chưa từng quen biết nhau…
Tuấn quay lưng. Khi sắp bước vào khu vực cách li, anh quay lại gọi Hà:
-Nếu em gặp cô gái mà anh yêu, xin em hãy nói vs cô ấy rằng anh vẫn luôn yêu cô ấy
Tuấn nhanh chóng hoà vào dòng người lên máy bay. Một bàn tay nắm lấy đôi vai run run của Hà
-Có lẽ anh ấy sẽ ko quay lại. Nhưng em nên để cho anh ấy đi phải ko?
* * *
2 năm sau…..
Tuấn kéo vali, từ từ tiến ra cửa
-Anh chàng đẹp trai!
-Hi mày!- Tuấn nháy mắt- Vợ con gì chưa?
-Làm gì nhanh thế ku cậu
-Còn… Hà- Tuấn ngập ngừng
-Đi vs tao- Việt đẩy Tuấn lên xe
2 người đi đến 1 nhà thờ ở ngoại ô. Việt quay sang:
-Khoác áo vest của mày vào đi!
-Tao vs Hà hay đến đây. Hà thích nơi này lắm!
Việt kéo tay Tuấn đi vào nhà thờ. 2 người dừng lại trước 1 cánh cửa lớn. Việt nói gần như thầm thì:
-Hà đang ở trong đó. Mày biết vì sao tao vội vã ko?- Việt đặt vào tay Tuấn bó hoa hồng trắng- Vì tao ko muốn Hà đợi thêm nữa, cô ấy đã đợi suốt 5 năm trời.
Việt khuất nhanh ở cuối hành lang. Tuấn mở cửa, vẫn run run như khi chạm tay vào cửa phòng Hà. Ở đó, Hà đang nghiêng đầu cười thật tươi. Tuấn bước đến thật nhanh.
"Ngày….
Trí nhớ của mình đã hồi phục hoàn toàn. Vậy mà mẹ cứ nói là mình mất phần ký ức ấy vĩnh viễn. Mẹ thật là biết đùa, làm sao mình có thể quên Tuấn chứ
Ngày….
Đột nhiên bị ngất trên đường đến sân bay đón Tuấn. Tên Việt cuống cả lên, vội đưa mình đến bệnh viện. Khi tỉnh dậy thì đã quá trưa, ông bác sĩ thì cứ bắt mình phải nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi làm sao đc, đành trèo rào mà trốn
Chiều nay Tuấn đến tìm. Anh ấy vẫn thế, đẹp trai, giỏi giang. Mình chỉ đừa 1 chút thôi mà anh ấy đã xúc động kinh khủng. Công nhận mình diễn quá hay, lúc nào phải đi casting mới đc )
Tối nay ông bác sĩ gọi. Ông ấy nói mình bị ung thư máu. Có điên mới tin.
Ngày….
Sáng nay, khi mình thức dậy, máu lênh láng khắp gối. Máu chảy ra ở cả miệng và mũi. Ông bác sĩ nói đúng, mình bị bệnh thật rồi. Mình vội gọi điện cho Việt. Anh ta biết và khuyên mình nên làm như mất trí thật. Đành vậy, đó là cách tốt nhất để Tuấn quên mình đi.
Ngày….
Có lẽ mình yếu quá rồi. Mình ko đủ sức rời khỏi phòng trà. Nhưng như vậy có vẻ tốt hỏn. Tuấn bị shock khi nghe mình nói trên sân khấu. Mắt anh ấy đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt. Mình muốn hét lên rằng mình yêu Tuấn. Nhưng mình lấy gì để yêu anh ấy đây?? Vs tình trạng hiện giờ, mình chỉ có thể làm anh ấy đau đớn thôi.
Ngày….
Tên Việt lôi đâu ra ông anh họ bảnh trai để chở mình đến sân bay. Hắn bảo đó là "cú chót".Chẳng hiểu gì nhưng vẫn làm theo . Đúng là cú chót, Tuấn đã dứt khoát ra đi. Anh ấy vẫn yêu mình. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ bớt đau khi nghĩ mình ko còn là mình nữa.
Ngày….
Hôm nay mình cảm thấy bất ổn. Chắc ngày ấy gấn đến rồi. Mình ko còn đủ sức đứng dậy nữa. Tên Việt cứ bảo mình nói nhảm. Nhưng mình biết cả mình và anh ấy đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Ko biết Tuấn h này thế nào? Anh ấy có nhớ tới mình ko nhỉ?
Tuấn ơi! Là em đây, vẫn là em của ngày ấy, vẫn yêu anh như lời em hứa. Em xin lỗi vì đã đối xử tệ vs anh. Nhưng hãy hiểu cho em, đó là cách tốt nhất. Em sắp đi rồi, sắp trở nên vô hình thật rồi. Hãy trách em, vì em đã ko đủ sức giữ đc anh. Càm ơn anh nhiều vì em đã đc sống rất hạnh phúc. Em đã có đc tình yêu của anh, ngay cả ở những qiây phút cuối cùng…."
Nước mắt Tuấn thấm ướt những dòng nhật ký của Hà. Anh gục đầu vào bức ảnh của người mà mình đã có thể hết lòng yêu thương nhưng lại ko thể bảo vệ….
Văng vẳng đâu đây tiếng cười trong lành:
-Anh ơi, lại đây này, vườn hoa đẹp quá. Chúng ta sẽ làm đám cưới ở đây nhé!!!
-Đc rồi cô bé. Anh hứa, sẽ ko lâu nữa đâu, khi anh trở về………

6/7/11

Chờ anh em nhé !

=====Sinh ra bởi nước mắt ... và chờ để được chết trong nụ cười.====
Chờ anh nhé! Anh sẽ quay trở về, anh hứa đấy.
Em sẽ đợi anh...em biết anh sẽ quay về mà...
* * * * *
Anh sợ mùa đông, vì mùa đông làm anh nhớ đến em. Nhớ em nhiều lắm ... Mùa đông mang nhiều kỉ niệm của chúng mình, đầy ngọt ngào mà cũng lắm cay đắng ... Mùa đông, anh thấy em ngồi đây đợi anh...
* * * * *
Hôm đó đứa bạn em nó phải đi xa, truớc khi đi nó nhờ em cầm hộ một tập tài liệu, và nhờ đưa bằng được cho một anh chàng nào đó có sđt : 09******33. Em đồng ý. Thế là em gặp anh ...
- Lần thứ 1: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc đuợc. Xin vui lòng....
- Lần thứ 2: Có tín hiệu rồi....tút....tút.....tút.....không ai nghe
- Lần thứ 3: Alo ... Chị làm ơn cho hỏi đây có phải sđt của T không ạ ? - Đúng rồi, nhưng hiện giờ anh ấy không có đây...Gọi lại sau đi...Bụp..tút...tút...
Có phải việc của mình đâu mà mình phải vất vả thế nhỉ ? Thôi quên đi. Tao chịu thôi, xin lỗi vì đã không giúp đc mày ... Chắc nó cũng thông cảm cho mình thôi...
3 ngày sau, đang xoá nhật kí cuộc gọi ... lại đập vào mắt... Quá tam ba bận, nốt lần này không được thì nghỉ đi nhé.
-Alo
-Đấy có phải sđt của T ko ạ
-Đúng rồi, chị có việc gì thế.....
- .........
3h tại quán cafe MYSM, giờ này là tầm chiều sao mà đông thế, hẹn ở đâu vắng vẻ thì không hẹn ... Mệt.
3h5" một chàng đẹp trai tiến lại gần cửa, anh ta đây sao? Trông thật lạnh lùng ...chàng trai bước về phía em rồi lướt nhanh qua em, anh ta ngồi ngay sát cạnh cô gái gái bàn phía sau... Nhầm rồi...Cười...
3h15 ... 3h25 ... biết bao người đẩy cửa bước vào, có những người tiến về phía em, có những người bước xa em hơn ... Anh là ai? Sao chưa xuất hiện?????????
Ly kem chocolate lúc người ta mang ra thì ngọt ngào và lung linh là thế, bây h thì tan chảy hết rồi ... Em húp sụp 1 phát là hết. Về thôi, chờ thế là quá đủ rồi. Bực mình ... cả chiều phí thời gian, thôi coi như đi uống cafe 1 mình ... thú vui tao nhã mà. NO vấn đề.
6h33 ... Bạn có 1 tin nhắn ... Xin lỗi bạn nhé, hôm nay mình có việc bận đột xuất không đến đuợc. Bây giờ bạn ở đâu, mình qua lấy tài liệu đc ko? ...Hic, tôi có phải là thư kí của anh đâu, mà anh gọi là tôi phải có mặt ...Quên đi...Bây giờ mình phải đi có việc rồi để khi khác nhé, mình sẽ liên hệ lại sau. Thế chứ ... Về đi ngủ thôi, mệt quá.
3-3-2003. 7h13 ... Vẫn chỗ cũ, mình đã đến muộn 13 phút mà vẫn không thấy anh ta đâu. Tức chết đi mất ... 7h30 ... Về thôi, lần này thì nghỉ cho khoẻ ... Tin nhắn ... Bạn đợi tôi 3 phút nhé, tôi bị tắc đuờng...
-Chào cô, cô có phải là .......không?
-Anh đến muộn 33 phút và lần trước tôi đã phải đợi anh 3h33 phút tại đây. Tài liệu của anh đây, tôi phải đi đây.
-Khoan đã từ từ , tôi mời cô bữa tối nhé
* * * * *
Hôm nay kỉ niệm 3 tháng chúng mình yêu nhau. Anh hẹn sẽ cùng em đi ăn tối. Em hớn hở từ sáng, mừng vì được gặp anh sau 1 tuần anh đi xa về ...
Em nhớ anh quá ... Em làm tóc mới, diện bộ đồ mới mua, trang điểm thật xinh ... Buổi tối nay sẽ thật lãng mạn vì em sẽ được ở bên anh, em đã chuẩn bị một món quà nho nhỏ tặng anh ... Không biết anh có thích ko nhỉ ?... Em ngồi trước cửa đợi anh ....
7h3"...7h 13...anh đến muộn nữa rồi, em biết anh sẽ đến mà, em sẽ không gọi đt cho anh, em sẽ đợi anh ... Em gục đầu xuống vậy mà ngẩng lên đã là 9h33" rồi ... Em lặng lẽ bước lên nhà ... mẹ em hỏi ...
- Sao con về sớm thế
- 9h33 là muộn rồi mẹ àh , con đi ngủ đây.
Không biết bao lần anh trễ hẹn với em, em chẳng biết trách anh thế nào, vì lần nào lí do của anh cũng chính đáng ... Tối đó anh nt cho em, anh mắc việc quan trọng mai em nhé, anh nhất định làm em bất ngờ.
Hôm sau, anh chỉ muộn có 3 phút thôi, nhưng nếu hôm nay là ngày hôm qua thì em sẽ rất hạnh phúc anh à. Nhưng tiếc là hôm nay ko phải ngày hôm qua ...
13-6 ... trễ hẹn 1h 13 phút ....
23,26,30 ... trễ hẹn 33 phút .....
Ngày ..... chờ anh 3h 33" ..... em vẫn đợi và cuối cũng anh vẫn đến.
Cãi nhau ... anh sai ... 3 ngày em đợi ... không tin nhắn ... không điện thoại ... Em cũng không gọi, em sẽ chờ .....
Yêu nhau thế mà cũng được 1 năm rồi,thế mà lúc nào anh cũng trễ hẹn, em cũng bắt đầu quen rồi, em vẫn quen chờ ... Từ khi yêu anh, em học được tính kiên nhẫn ... Em phải cảm ơn anh chứ nhỉ?
Anh nhận được học bổng du học tại Úc .Em vừa mừng cho anh, cũng vừa buồn ... Em lại phải chờ, mà lần này không hiểu em còn chờ được anh không?
-Em sẽ chờ anh về chứ?
-Em không biết ... nhưng trong thâm tâm em luôn mong là sẽ chờ đợi anh.
Tối hôm đó, anh hẹn em đi xem phim. Phim này em thích lắm,mới chỉ nghe tên thôi đã thấy lãng mạn rồi "Perhap Love".
Nếu như ... anh là mặt trời ... em sẽ là trái đất để quay xung quanh mặt trời
Nếu như ... anh là bụi ... em sẽ là gió cuốn bụi đi khắp nơi ...
Nếu như ... em yêu anh ... em nguyện sẽ đợi chờ ... dù tình yêu có tan vỡ ....
-Anh nhớ đấy 8h bắt đầu chiếu, em sẽ đợi anh rồi chúng mình cùng vào anh nhé.
-Em yên tâm, anh nhớ mà. Chiều nay anh mà không liên hoan với các bạn thì anh đã đến đón em rồi. Anh nhất định sẽ đến đúng giờ, em chờ anh nhé.
Chưa bao giờ em tin anh nhiều như lần này, em sẽ chờ anh ...
Tối nay em mặc áo màu đỏ, màu của sự may mắn. Trời đông HN rét căm căm như muốn cứa rách làn da mong manh của em. Em đến sớm hơn giờ hẹn với anh đúng 13 phút.
Lạnh quá...xoa đôi bàn tay nhỏ bé, áp lên gương mặt tái nhợt vì lạnh .. .Mắt em vẫn ánh lên màu của sự hy vọng ... Em kiếm tìm cho mình 1 chỗ ngồi trước cửa rạp chiếu phim, em sẽ ngồi đây đợi anh ... anh sẽ đến ... 30 phút ... 33 ... 63 ...
Em ngồi nhai popcorn, ăn hết 2 hộp rồi mà ko thấy anh đâu ... Anh hứa rồi, chắc anh không quên đâu ... không xem được phim nữa rồi, nhưng em vẫn sẽ đợi ... 10h30 ... mọi người ra về hết cả rồi, hay là mình về thôi ... Nhưng chẳng may mình vừa về, anh đến thì sao ... rút điện thoại ra định gọi cho anh ... nhưng thôi anh sẽ đến mà, em tin anh ... Em sẽ ngồi đây đợi anh.
Băp rang bơ, sao bây giờ lạnh ngắt và cứng đơ thế này, em không nuốt nổi nữa. Cố nhét hết vào miệng, nước mắt hoà với bắp rang ... Sao có vị chua chát thế....
11h30 ... nhạc chuông đt vang lên ... Anh gọi ...
- Em à, em ngủ chưa, anh xin lỗi, hôm nay anh uống nhiều quá nên ngủ quên mất. Em đừng giận anh nhé, phim có hay không em ... alo ... alo...
Em không còn biết nói gì nữa ... em chỉ khóc ... khóc thật to, cứ thế em đứng giữa đường gào lên ... Em lạnh quá ...
-Em ah, chờ anh, anh đến ngay đây ...
Vừa thấy bóng anh, em lao tới ôm thật chặt, lau hết những giọt nước mắt cuối cùng lên vai anh ... Em biết mà ... Anh kiểu gì cũng đến ... Dù muộn ...
Đó là lần cuối cùng em phải đứng đợi anh ...
3 ngày sau, máy bay cất cánh ... Anh rời xa em rồi ... Chẳng biết em có đợi được anh không? Chắc không được đâu, 3 năm chứ có phải 3 phút, 3 ngày, 3 tháng đâu. Xa vời quá ... Quên anh thôi....
Từ hôm anh đi, ngày nào cũng như ngày nào cứ 23h là anh lại có mặt trên mạng chat với em. 3 ngày là anh điện thoại về cho em ... 3 tháng thì em lại nhận được bưu thiếp hay một món quà nhỏ. Em vui lắm, anh đã thay đổi rồi ... Có những hôm,em đi làm về muộn, thế mà online tưởng anh đi ngủ mất rồi ... buzz 1 phát lại thấy anh hiện ra ... Dù xa nhau nhưng em vẫn yêu anh nhiều lắm ... Em sẽ thử chờ anh....
Thế mà nhanh thật, giờ em đã sắp thành bà cô già, cái cây em trồng trước khi anh đi vừa sn lần thứ 3 rồi đấy ... 33 tháng rồi, chỉ còn 90 ngày nữa thôi ... Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ chờ anh dù bao lâu cũng được....vì em biết anh bao giờ cũng sẽ đến ...
Gió mùa đông thồi hiu hắt...
Trái tim lạnh ngắt đuợc sưởi ấm bằng niềm tin...
Anh sẽ về ....
* * * * *
Chỉ còn 3 tháng nữa là chúng mình sẽ được bên nhau rồi. Anh nhớ em lắm, từ bây giờ anh sẽ không để em phải chờ nữa...
Anh sẽ dậy từ sớm để chờ em tỉnh giấc. Anh sẽ đến ngay bên em những lúc em cần. Anh xin hứa ... cả cuộc đời này ... dành để chờ em...
Chuyến bay từ Melbourne về Hà Nội cất cánh lúc 3 AM .Nghe tin em bị ốm phải vào nằm viện, anh lo cho em lắm. Anh mua ngay vé máy bay để về VN ... Anh về với em đây, chờ anh em nhé......
Phòng số 13, bệnh nhân mang số 33 ... Em nằm đây, mê man li bì trong giấc ngủ. Trời lạnh quá, gió thốc vào lòng, anh sẽ ngồi đây chờ em tỉnh giấc.
Cách đây 3 tháng trong một đợt kiểm tra sức khoẻ của công ty. Cô ấy có đến khám, chúng tôi phát hiện ra 1 khối u trong phổi của cô ấy. Khối u đã phát triển quá lớn, cơ hội cho cô ấy là 70% nếu cắt bỏ ngay lúc đó. Cô ấy đã hỏi tôi:
- Nếu tôi mà phẫu thuật rơi vào 30% còn lại thì sẽ ra sao?
Bác sĩ: Cô nên chuẩn bị trước tinh thần, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Nếu tôi không làm phẫu thuật tôi có thể sống đước bao lâu?
Bác sĩ: Nhiều nhất là 3 tháng rưỡi.
- 123 ngày .... Thế là đủ rồi ...
Anh đi để đến khi quay lại chỉ còn có thể cầm tay em lần cuối ... Hình như em đang cười với anh ... Anh đã về ... Em không phải chờ anh nữa đâu....
* * * * *
Có những sự chờ đợi là vô nghĩa ... Nhưng cũng có những con người sống chỉ để đợi chờ ... Đó là hạnh phúc......
Sinh ra bởi nước mắt ... và chờ để được chết trong nụ cười.Ch

Em có thấy mình may mắn kô?


Hạnh phúc, đương nhiên, đó là một món quà.
Hạnh phúc, đương nhiên, nó là thứ vô giá.
Ai cũng phải trân trọng, ai cũng phải thèm thuồng.
Hạnh phúc, nó không loại trừ bất cứ ai, chỉ là đôi khi, bỏ xót một cách vô ý...
"Em, em có biết hôm nay như thế nào không?
- Hôm nay là một ngày nắng phải không? Em cảm thấy ấm áp
Đúng rồi, anh thì chỉ thấy nắng chói mắt thôi. Em có nghĩ mình may mắn khi không gánh chịu điều này không?
- Ừm..có ạ"
Cô gái cười, và tay thì vẫn được anh nắm chặt. Anh âu yếm vén mái tóc lòa xòa trước mắt, tràn ngập yêu thương.
"Em, đố em biết hôm nay là ngày như thế nào?
- Là một ngày mưa, em nghe tiếng nước rơi lách tách
Đúng rồi, vậy em có thấy lạnh không?
- Không...
Anh thì còn nhìn cả một khoảng trời bị mưa làm tơi tả, đường phố lá bị mưa làm tan tát, xấu xí lắm. Em có nghĩ em như thế này hạnh phúc hơn anh không?
- Ừm, em biết mà, em rất may mắn"
Cô dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt anh hơn, anh cũng ghì cô vào lòng cho ấm áp. Họ có thể nghe nhịp tim của mình vang lên rộn rã, những kẻ yêu nhau điều có những trái tim khỏe mạnh, vì đập rất nhanh, trái tim biết yêu không bao giờ hãm phanh đúng lúc.
Anh biết cô vào một ngày trời đẹp, khi cả đoàn đi làm từ thiện cho một cô nhi viện. Cô ở đây từ rất lâu, 25 năm trời, cô sinh ra ở đâu thì không rõ, nhưng dùng sữa nơi này, và lớn lên tại đây.
Tóm tắt, cô là một cô gái tật nguyền, và không cha mẹ.
Cô không quá xinh, nhưng có một điều đặc biật khiến anh có thể hy sinh nhiều cô gái tốt khác để chấp nhận một tình yêu có lẽ khó khăn. Đó là cô có một giọng nói trầm ấm rất lạ kì, khi trò chuyện, cho người đối diện một niềm tin hầu như tuyệt đối, không nghi ngờ, không xét nét, cách nói tự nhiên, và rất thân thiện.
Họ yêu nhau, mà không, anh phải dùng một thời gian khá lâu để đục đổ vách ngăn mặc cảm của cô, và khiến cô biết là anh yêu cô nhiều như thế nào.
Khi chưa ôm được cô vào lòng, anh vô cùng thèm khát cái cảm giác ấy, và xót xa bao nhiêu, khi nhiều lần nhìn cô vô tình bị vấp ngã.
Khi được siết chặt cô trong vòng tay, anh lại mong muốn sẽ mãi như vậy, anh yêu cô nhiều lắm, rất nhiều...
Anh bắt đầu làm cho mình thiệt thòi đi, chỉ để cô thấy mình may mắn hơn, anh hay so sánh cô với bản thân mình một cách thiên vị, để cô nghĩ rằng cô khi một kẻ mù lòa như cô, lại tốt số hơn những người bình thường.
Anh muốn cô tự tin hơn, vì bản thân anh biết, bao nhiêu bất hạnh của cuộc đời đã giáng lên cô gần như toàn bộ.
"Em à, anh xấu lắm, nhưng em xem, tình yêu anh chân thành, thế nên em chỉ cần yêu anh bằng trái tim thôi, vậy là được em nhỉ.
- Em...yêu anh mà.
Mình cưới nhau, em nhé. Em nghĩ như vậy có tuyệt vời không?"
Cô gái rời nơi sinh sống đã lâu, để đi đến một nơi cô chưa từng bước tơi, nơi anh sinh ra, và có thể, cũng là nơi sau này cô sẽ xem đó là nhà.
Anh đưa cô về nhà, trước sự ngạc nhiên của cha mẹ, trước giờ họ chưa bao giờ nghe anh nói có người yêu, cũng chẳng nghĩ đến chuyện anh tính đến việc cưới sinh khi chỉ mới 23 tuổi.
Và, họ lại chẳng thể nào sửng sốt hơn, khi người anh xin được cưới lại là cô. Mẹ anh sau những giây phút kiềm nén, cũng không khỏi thốt lên những câu nói đau lòng.
Anh nhận thấy tay người yêu mình đang nắm chặt lấy anh, và run rẫy. Cô đang sợ hãi vì cảm thấy được điều mà gia đình anh nghĩ đến. Vì cô không có đôi mắt tinh tường, nên sẽ thế chỗ bằng một trái tim nhạy cảm hơn bình thường...
Anh bực tức, và nặng lời. Gia đình họ xào xáo, từ một cuộc thăm hỏi, tất cả giờ trở thành một trận chiến quyết liệt. Mẹ anh giờ chẳng còn nể nang gì nữa, bà nói rõ quyết định của mình, mà...lời lẽ bà thốt ra, trong lúc nóng giận, quả là rất khắc nghiệt.
Anh biết, mọi thứ đang đổ vỡ, anh không thể cầu xin sự đồng ý của gia đình, mà thậm chí khiến họ căm ghét cô hơn.
Anh nắm tay cô, và đưa ra khỏi đấy.
"Em đừng ghét mẹ anh nhé, bà chỉ nói vậy thôi, tại hơi bất ngờ.
- Ừm.
Em buồn à?
- ...Một ít thôi, em biết anh buồn nhiều hơn, vì anh còn thấy cả sự giận dữ của mẹ mình mà..."
Khoảnh khắc ấy, anh nhìn lên trời cao và hỏi rằng "Một cô gái như thế này, tôi có thể không yêu được sao".
Nếu em là một người có đôi mắt sáng trong, thì đã rất tuyệt vời.
Nếu em có cha mẹ, thì đã quá tuyệt vời.
Nhưng ông trời, đã có một sai sót quá nghiêm trọng, sinh em ra trong một hoàn cảnh bất hạnh đến thế này. Mà vì vậy, từ bất hạnh đấy, có thể dẫn đến nhiều hệ lụy. Em hiểu chứ, nhưng em biết làm sao đây...
Anh tạm thuê cho cô một căn phòng nhỏ, và thường xuyên đặt lại vấn đề này cho cha mẹ, thế nhưng người đàn bà đã sinh ra anh nhất quyết cứng lòng, không là không. Mỗi lần bà nói đến, lại tăng thêm một ít sự cay độc, vì bà uất, thằng con trai chẳng thua ai của mình, lại yêu một đứa con gái chẳng thể nào bằng ai, đã vậy còn tật nguyền.
Làm sao bà chấp nhận, khi con bà dù không sang quyền như những cậu đại gia danh giá, nhưng cũng không thấp hèn như ai, còn cả một tương lai sáng lạng, nay lại vác về nhà một đứa con gái không rõ lai lịch, lại mù lòa, mặt mũi không hơn người ta, cưới nhau xong lại trở thành gánh nặng cho cuộc đời con trai quý của bà. Bà tự hỏi mình "Đặt địa vị người khác, họ có chấp nhận không?".
Nhiều ngày tháng qua, mùa đông đến, hoa tàn, mùa xuân qua, hoa nỡ. Cảnh vật thay đổi, nhưng định kiến của người mẹ không đổi thay, người cha không nói gì, không phải ông đồng ý, chỉ là thấy sự gay gắt của bà thôi cũng đủ, ông không cần lên tiếng làm chi thêm thừa. Điều đó khiến anh mệt mỏi.
"- Anh à? Anh đau lòng lắm sao?
Sao em lại nói vậy?
- Em thấy anh gầy hơn này..."
Cô gái dùng bàn tay mịn màng của mình sờ nhẹ lên khuôn mặt anh, cảm nhận được sự lồi lỏm, hốc mắt, gò má, cô biết, anh gầy đi rất nhiều. Tim cô đau đớn chẳng biết nói sao, sự mặc cảm hình thành ngày một lớn, thế nhưng, cô vẫn không thể rời xa anh, bởi vì cô yêu anh quá rồi.
Mỗi đêm nhắm mắt, cô lại nguyện cầu, ngày mai nắng ấm hơn, sẽ khiến mẹ anh vui lòng thay đổi...
Nhưng, nào đâu sự nguyện cầu nào cũng thành sự thật. Người ta chỉ cầu nguyện cho những việc mà khiến họ rơi vào tuyệt vọng cực cùng.
Cô nghe tiếng đập cửa và bàng hoàng tỉnh giấc. Bình thường, nếu anh đến, đó sẽ chỉ là những tiếng gọi nhẹ nhàng, chứ không phải là sự ồn ào đến nhức nhối như vậy. Cô biết, người ở ngoài kia, chẳng thể là anh.
Cô sợ hãi, rúm ró cả người, mò mẫm chiếc điện thoại định bụng sẽ gọi cho anh, anh đã bày cô cách làm thế nào để có thể nghe và gọi lại, trong danh bạ này, chỉ có duy nhất số của anh mà thôi.
"Cô không nghe tôi đập cửa à!"
Đó là giọng của một người đàn bà, rất khó chịu, nôn nóng, bất mãn. Giờ thì cô biết rõ, đó là ai.
Bà ta biết con mình vẫn còn liên lạc với cô gái, nên đã âm thầm theo dỏi, ở cái thời đại công nghệ thông tin này, việc giấu một con kiến còn có thể tìm ra, huống chi là lén lút quan hệ với một con người.
Cô ra mở cửa. Cô vẫn không hình dung được mẹ anh là người như thế nào, cô ước một lần được chạm vào khuôn mặt yêu quý ấy, để mường tượng ra người đã sinh anh ra trên đời. Cô vẫn rất tôn trọng bà, người tạo ra anh.
Mọi thứ cứ đối lập với nhau như vậy, bên kính trọng, bên khinh thường. Bên nhẹ nhàng van xin, bên quyết đoán gạt phắt.
Tâm hồn cô như một tờ giấy chắc, nhưng người đàn bà ấy có sức mạnh và sự quyền năng, thêm cả tàn nhẫn, vô tư xé nó.
Mọi sự kiên quyết của cô làm bà ta chán nản, đến bước cùng, bà ấy lục tung cả phòng lên, lấy valise và nhét tất cả những thứ liên quan đến cô vào.
Lúc này, cô mới thật sự hoảng sợ, mắt cô ào ào chảy nước, ngấn lệ cầu xin, cô nắm lấy cái quai của valise, gần như quỳ xuống và mong bà ta đừng làm một hành động tàn nhẫn với cô như vậy.
Mọi ý nghĩ trong đầu của cô bây giờ là sắp phải xa anh, cảm giác ấy như một mạch máu trong người cô bị cắt đi, khiến toàn thân đau đớn và bất động.
Cô vội vàng cầm điện thoại, tay run rẫy bấm nút, nhưng người đàn bà ấy thấy, và giật ngay chiếc điện thoại trên tay cô.
Mọi thứ xong xuôi, bà ta nắm tay cô, lôi đi. Cô gái yếu ớt, cảm thấy như mọi sức lực đều tiêu tan, cô chỉ muốn được bên anh, cô chỉ muốn được ở bên anh.
"Cô ơi, con xin cô, cô ơi...Anh ơi, cứu em, anh ơi..."
Cô hết gào khóc van xin người đàn bà, lại kêu anh trong vô vọng, anh giờ này đang ở đâu?
Cô nghe tiếng xe cộ ồn ào, và có cả những tiếng xì xào của những ai đó xung quanh. Có lẽ họ đang bàn tán về hành động của mẹ anh, nhưng tại sao không có ai ngăn cản, cô đang hy vọng có ai đó ngăn cản, cô muốn thoát khỏi bàn tay rắn chắc này. Sao mẹ anh lại mạnh đến vậy?
Họ qua đường, một người kéo đi, một người giằng lại, trông vừa buồn cười, vừa thãm thương. Mẹ anh không nói bất kì điều gì.
- MẸ!...VÂN ANHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH.
"Anh! Anh...."
Cô nghe tiếng anh ở phía sau, cô biết đó là anh, hạnh phúc quá, sau biết bao nước mắt, cô cười. Vùng ra khỏi bàn tay bà mẹ, cô chạy đến nơi phát ra tiếng gọi đó.
Nhưng nào hay, khi cô chạy nhanh đến phía anh, cũng có chiếc xe đang chạy nhanh đến phía cô. Họ nhìn thấy cô nhưng tránh không kịp, cô không nhìn thấy nên không thể tránh...
Có một tiếng động gì đó phát ra kinh hoàng, rồi lịm đi.
Người đàn bà đánh rơi valise, lăn lóc.
Cô cảm nhận hơi ấm của anh, cô cảm nhận được hơi ấm từ những giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng tay cô nhấc lên không nổi, tai cô không nghe được gì cả.
Cô thấy không sao, cô đang ở trong vòng tay anh, dẫu cô không là gì, thì trái tim bây giờ rất ấm áp. Hạnh phúc quá...
-
Chàng trai ngồi nơi đó, có những ngọn cỏ lún phún mọc lên.
Anh vuốt ve tấm ảnh chụp từ rất lâu của một cô gái, tựa đầu vào tấm bia lạnh ngắt...
"Em à, em thấy mình may mắn không?
...
Em à.
..Em
Em có thấy anh không, nhịp tim anh vẫn đập, tại sao em lại ngừng?"

3/7/11

Anh là thiên sứ của em...

Người ta bảo Cô bị điên, nhưng Anh thì không nghĩ là vậy! Cô không phải 1 kẻ điên cuồng bệnh hoạn, mà cô điên vì người cô yêu, đó liệu có phải là cái tội?
Anh đã để ý Cô ngay từ ngày đầu tiên đến đây nhận công tác. Cô không xinh, thậm chí là trông rất lôi thôi. Mái tóc Cô rối bù và cái váy Cô mặc đã cũ kỹ tới mức nhàu nhĩ, bạc màu. Ừhm, Cô là một người điên, có lẽ bị điên nên người ta mới có thể sở hữu được nụ cười ngây ngô và ánh mắt vô hồn đặc biệt.
Cô không nói gì cũng không chạy nhảy lung tung, việc duy nhất Cô làm là đứng ở ngã tư và quan sát mọi người đi lại. Ngày nào cũng vậy, từ chiều đến tối khuya.
Người ta kể lại cho Anh biết là cách đây gần một năm chồng chưa cưới của Cô đã tai nạn chết ở ngã tư này khi đang đứng đợi để đưa Cô đi chụp ảnh cưới. Cô rất ân hận vì chiều hôm đó đã ra muộn. Vì quá đau khổ cộng thêm những lời chỉ trích và dằn vặt từ bố mẹ người yêu nên Cô hóa điên. Lúc đầu Cô khóc lóc vật vã, rồi sau đó Cô trở nên câm lặng, Cô một mực cho rằng người yêu Cô chưa chết và mỗi buổi chiều cứ ra đây đứng cho đến tối muộn mới chịu về.
Nghe xong câu chuyện đó, Anh thấy vô cùng xót xa và thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh cô lặng lẽ đứng đó dù nắng hay mưa, Anh cảm thấy lòng mình như thắt lại. Chẳng hiểu từ khi nào Anh lại thấy gần gũi với dáng người bé nhỏ, đáng thương ấy!
Rồi bất chấp chuyện Anh là một cảnh sát giao thông trẻ mới ra trường có một tương lai sáng lạn; bất chấp chuyện Cô hơn Anh 2 tuổi: bất chấp chuyện gia đình anh có cấm đoán hay không, Anh quyết định sẽ yêu thương, chăm sóc và chữa cho cô khỏi bệnh.
Một ngày, Anh lấy hết can đảm để đến trước mặt Cô và nói:
_Đưa tay đây!
Cô nhìn Anh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ. Cô không nói gì, chỉ lùi lại và lắc đầu nguầy nguậy. Anh bình tĩnh nói tiếp:
_Cô đang đợi người yêu cô đúng không?
Cô gật đầu khe khẽ.
_Thế đưa tay đây, tôi đưa cô đến gặp người cô yêu!
Anh nhìn thẳng vào mắt Cô. Chẳng hiểu Anh có sức mạnh gì mà khiến cô tin và đi theo Anh như thế. Anh đưa Cô ra bãi biển, chỉ về phía chân trời - nới hoàng hôn đang buông xuống và nói:
_Chắc cô không biết, chồng chưa cưới của cô và tôi đều là...thiên sứ. Nhiệm vụ của chúng tôi là đi theo bảo vệ, yêu thương và chăm sóc những cô gái yếu đuối và ngốc nghếch như cô. Chồng chưa cưới của cô phải đi làm một trọng trách cao cả hơn nên anh ấy đã nhờ tôi đến bên cạnh cô, tôi sẽ phải thay anh ấy yêu thương, quan tâm và giúp đỡ cô, vì thế cô phải nghe lời tôi, hiểu chưa?
Cô không nói gì, cũng không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Anh nói tiếp, giọng đầy uy nghiêm:
_Đây là mệnh lệnh, cả tôi và cô đều phải thực hiện!
Nói rồi Anh kéo tay Cô đi. Mới đầu Cô ương bướng không chịu, Anh phải nói mãi, giải thích mãi Cô mới đi theo Anh. Anh đưa cô về nhà mình, mua cho Cô một bộ váy mới, bắt Cô đi tắm và thay đồ.
Bước ra khỏi phòng tắm, trông cô như công chúa lọ lem vừa thoát xác. Anh chợt nhận ra rằng cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện và tinh khiết đến không ngờ. Cô e ấp và ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Anh cười khẽ, kéo tay Cô ngồi xuống ghế rồi chải tóc cho Cô. Sau đó Anh đưa Cô đi ăn và đưa cô về nhà bố mẹ đẻ của Cô.
Anh nói với họ rằng Anh muốn được quan tâm, chăm sóc và chữa cho cô khỏi bệnh. Bố mẹ Cô mới đầu không dám nhận, họ từ chối khéo, họ nói con gái họ không xứng với anh. Nhưng nghe Anh giải thích với giọng hết sức chân thành, mẹ cô cảm động bật khóc, bà cúi đầu cảm ơn Anh. Còn Cô ngồi bên cạnh Anh chỉ im lặng ngoan ngoan như con mèo nhỏ, ngẩn ngơ lấy tay xoắn tóc.
Anh đổi tất cả ca trực sang buổi sáng để giúp Cô quên đi những giờ phút chờ đợi vô vọng vào mỗi buổi chiều. Anh đưa Cô đi dạo, vào hiệu sách, đi ăn kem và làm từ thiện...Anh nhận thấy Cô rất yêu quý trẻ con ở cô nhi viện. Cô nô đùa, nấu ăn và dạy chúng làm nhiều thứ. Mỗi lần đến đây Cô cười rất nhiều!
[...]
Suốt nửa năm kể từ ngày gặp nhau đến bây giờ Cô chưa hề nói với Anh câu nào, Anh hỏi gì Cô cũng chỉ lắc hoặc gật đầu rồi cười. Anh không hề tỏ ra khó chịu hay trách cứ Cô vì điều đó. Cô không nói, Anh nói. Anh kể cho Cô những gì diễn ra trong đời sống hàng ngày của Anh và mấy chuyện linh tinh lặt vặt khác. Những lúc ngồi cạnh nhau không biết nói gì Anh thường hát cho Cô nghe. Cô ngồi im lặng, chớp chớp mắt nhìn Anh đôi khi là mỉm cười ngơ ngẩn, có lúc Cô lại thở dài như một người phụ nữ đã quá thấu hiểu sự đời. Nhiều lúc Anh cảm thấy như Anh và Cô đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, đã quá hiểu nhau, chỉ cần ngồi cạnh nhau, không cần phải nói gì cả, vậy là đủ.
Nhưng rồi điều Anh sợ nhất cũng đã đến. Gia đình Anh biết chuyện và phản đối kịch liệt. Mặc cho Anh có giải thích hay van xin như thế nào bố mẹ Anh cũng một mực bắt Anh chuyển nhà, chuyển công tác đến nơi khác, Anh tuyệt đối không đợc gặp Cô nữa. Dù Anh đã rất yêu Cô nhưng Anh bắt buộc phải làm theo lời đấng sinh thành vì Anh không thể bất hiếu với họ.
Anh bất ngờ biến mất không một lời nhắn khiến Cô cảm thấy hẫnng hụt và ngẩn ngơ như trước. Cứ mỗi buổi chiều Cô lại ra ngã tư, im lặng chờ đợi...
[...]
Gần 1 tháng trôi qua, không ngày nào là Anh không nhớ Cô. Anh luôn tự dằn vặt và trách bản thân mình quá nhu nhược, đến tình yêu của mình cũng không thể bảo vệ được.
Một ngày Anh tình cờ tìm thấy 1 cọng cỏ 4 lá đã héo khô trong túi áo. Một lần đi dạo công viên Cô hái được và đem tặng Anh. Bỗng dưng Anh nhớ Cô da diết, nhớ đôi mắt vô hồn và nụ cười ngây dại. Rồi chẳng kịp suy nghĩ thêm, anh lấy xe và phóng như bay suốt 2 tiếng đồng hồ để về gặp cô. Vẫn là cái ngã tư quen thuộc, vẫn dáng người bé nhỏ, mỏng manh ấy...Cô nhìn thấy Anh, nhoẻn miệng cười. Anh xuống xe, thở dốc:
_Em đợi anh đấy à?
Cô cười nhẹ, gật đầu. Anh cảm thấy hạnh phúc như vỡ òa, Anh ôm trầm lấy Cô, nghẹn ngào nói:
_Anh xin lỗi!
Cô khẽ thở dài, Cô đưa tay vòng qua ôm lấy Anh. Cô cất tiếng nói với cái giọng khản đặc và nhỏ xíu của một người đã câm lặng từ rất lâu.
_Em tưởng anh đi mất rồi, em tưởng anh cũng bỏ em ở lại đây bơ vơ như anh ấy.
Anh thấy trái tim mình nhói lại. Cô đã tỉnh rồi, Cô không còn là kẻ điên nữa, Cô đã biết yêu Anh rồi. Như thế này dù có bị ngăn cấm, cách trở đến đâu Anh cũng không bao giờ bỏ rơi Cô nữa.
_Em ngốc quá, anh là thiên sứ của em mà, nhiệm vụ của anh là phải ở bên yêu thương em cả cuộc đời, làm sao anh bỏ em mà đi được!
Cô mỉm cười, một giọt sương long lanh đậu trên đuôi mắt Cô hòa cùng hoàng hôn đang bao trùm lấy thành phố. Ở phía trên bầu trời kia có 1 thiên sứ thật sự đang mỉm cười...
* * *

Hãy để tình yêu lớn lên trong bạn !

 Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình. Trên đời này ... có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ... thứ tình cảm mà tôi -lúc nào cũng quan niệm " cái gì ko thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn ko thuộc về mình " - không bao h đủ kiên nhẫn để theo đuổi ... đó là tình yêu đơn phương ....

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả ... cho đi mà người ta chẳng buồn nhận ...Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa .. bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ... Có lúc lại tự lừa dối mình .. tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng ....rằng người ta thik mình ... để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá ... có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn ... 1 câu hỏi quan tâm ... 1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ... để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống ...

Có những khi muốn quen 1 người khác ... muốn yêu 1 người khác ... nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi ... cứ hy vọng rằng 1 ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình ... cứ chờ hoài ... đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao h xảy ra ...

Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông ... khi thấy người ta quan tâm tới người khác ...nhắc nhiều tới người khác ... đùa cợt với người khác ...trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội ...

Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác ... căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương .....

...Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi ... phải chôn vùi đi ... nhưng làm không được ... từ trước tới nay có bao h con tim nghe lời của lí trí đâu ...cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ ... Cứ mỗi ngày những cảm xúc ... những hy vọng ... những thương yêu ... cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim .... Nói 1 cách khác ... yêu đơn phương là cả 1 cuộc chiến đấu với chính bản thân mình ... 1 cuộc chiến không có người thắng ko có người thua ... chỉ biết 1 điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn ...

Nhưng cũng thật vĩ đại .... vì người ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó ... Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào ... Cứ cho đi cho đi .. có khi mỗi ngày lại nhiều hơn ... dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả ...

Cũng như khi tôi từng nói với ai đó ... đừng chờ đợi tớ ... thì cái câu trả lời ấy ... " Anh yêu em vì anh yêu em chứ không phải vì em sẽ yêu anh ... và anh chờ đợi là chờ đợi ngày anh hết yêu em chứ không phải ngày em yêu anh ... " ... cái câu ấy ... không biết đã bao lần đứng trước người đó tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ .... vì đã có lúc tôi còn chẳng dám thừa nhận tình yêu của mình .... Và vì thế ... tình yêu đơn phương với tôi rất vĩ đại và vô cùng đáng trân trọng ...

Nhưng có lẽ tôi sẽ trân trọng nó vì đó là 1 quá khứ của thời học sinh...

Nếu một ngày nào đó?

- Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc... Hãy gọi cho tôi! Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!
- Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc... Hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
 - Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình. Hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự chọn lựa của mình.
- Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc. Hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công.  
- Nếu một ngày nào đó bạn vô cùng đau khổ vì phạm phải sai lầm.Hãy gọi cho tôi! Tôi không thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.
 - Nếu một ngày nào đó, bạn lo sợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi. Hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ không níu giữ chúng lại, nhưng tôi giúp bạn hiểu rằng mọi việc đều có những điểm khởi đầu và kết thúc.
 - Nếu một ngày bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng. Hãy gọi cho tôi! Tôi không hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả, nhưng tôi có thể giúp bạn tìm lại niềm tin trong cuộc sống.
 - Nhưng một ngày nào đó, bạn gọi mà không thấy tôi trả lời. Bạn hãy đến bên tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn!
Nếu 1 ngày nào đó bạn nhận thấy mọi chuyện tốt đẹp bấy lâu nay đã thay đổi, xin đừng bi quan và buồn khổ, đó là lúc bạn cần mỉm cười..