30/8/11

Chân dung hung thủ giết người man rợ cướp tiệm vàng


Chân dung hung thủ giết người man rợ cướp tiệm vàng

Ngay khi gây vụ án man rợ xong, đối tượng mang vàng về thản nhiên nhà đào hố chôn giấu.
Dưới sự chỉ đạo của Ban chỉ đạo án có sự tăng cường của các lực lượng tinh nhuệ bậc nhất của Bộ Công an, trưa qua 29-8, Ban chuyên án của Công an tỉnh Bắc Giang đã xác định, đồng thời khám xét ngôi nhà 3 tầng ở thôn Sân Đình, xã Thanh Lâm, huyện Lục Nam, Bắc Giang để bắt giữ hung thủ liên quan đến vụ án.

 Khoảng 12h trưa qua 29-8, sau vài phút họp chớp nhoáng với thông tin nghi can đầu tiên tham gia vụ án mạng kinh hoàng tại hiệu vàng Ngọc Bích hiện đang ở xã Thanh Lâm, huyện Lục Nam, những mũi trinh sát do các lực lượng đặc biệt tinh nhuệ của Tổng cục Cảnh sát phòng chống tội phạm (Bộ Công an) hợp thành đã nhanh chóng rời khỏi trụ sở Công an tỉnh Bắc Giang.

Thông tin phối hợp giữa các đơn vị cũng được duy trì vô cùng chặt chẽ. Tại ngôi nhà 3 tầng khá khang trang nằm đối diện với cổng UBND xã Thanh Lâm, Cơ quan CSĐT ập vào để bắt giữ đối tượng Lê Văn Luyện sinh năm 1993. Tuy nhiên, thời điểm lực lượng công an ập vào nhà, đối tượng đã bỏ trốn.

Tại nhà của đối tượng Lê Văn Luyện, qua khám xét, Cơ quan CSĐT đã phát hiện và thu giữ 1 gói vàng đựng trong túi nilon được đối tượng đem chôn ở gần chuồng lợn của gia đình. Trong túi vàng này có rất nhiều sợi dây chuyền và kiềng đeo cổ bằng vàng. Kiểm tra ban đầu, Cơ quan CSĐT xác định số vàng trên chính là một trong những số vàng bị mất của hiệu vàng Ngọc Bích.

Bố mẹ của đối tượng Luyện là ông Lê Văn Miên (SN 1969) và bà Trương Thị Thơm (SN 1970) đã không thể lý giải được vì sao số vàng trên lại có ở trong nhà. Ngay sau đó, cả 2 ông bà Miên và Thơm cùng số vàng tang vật của vụ án đã được Cơ quan CSĐT đưa về trụ sở CAH Lục
Nam để làm rõ.

Sau khi biết thông tin Cơ quan CSĐT vào nhà đối tượng Luyện để bắt giữ y, hàng nghìn người dân ở trong xã và quanh khu vực đã kéo đến xã Thanh Lâm quây kín ngôi nhà của đối tượng hòng nhìn thấy mặt tên sát nhân dã man. Họ trèo cả lên cổng của UBND xã để nhìn vào trong nhà. Khoảng cách của nhà đối tượng đến hiện trường vụ án mạng theo ước tính của chúng tôi có chiều dài 5km đường chim bay.

Vẫn còn chưa hết bàng hoàng sau vụ án mạng khủng khiếp, anh Nguyễn Văn Minh, nhà ở thôn Sân Chùa, xã Thanh Lâm sửng sốt không tin một trong những nghi can liên quan đến vụ án mạng trên là Luận. Theo anh Minh thì “thằng Luyện rất đỗi hiền lành”. Còn chị Trần Thị Hạnh, ở gần nhà đối tượng Luyện cũng không thể tin Luyện lại có thể cùng các đối tượng khác gây ra tội ác tày trời đến như vậy. Cháu Nguyễn Thị Hoa người bạn cùng trang lứa thường chơi với nhóm bạn của Luyện đứng lẫn trong đám đông người hiếu kỳ cũng không thể ngờ người bạn mà theo Hoa nhận xét là “ngoan”, “hiền” lại có thể là đối tượng gây án. Khi chúng tôi hỏi bình thường mỗi lần bạn bè chơi với nhau, có thấy Luyện nghịch ngợm, chơi bời gì không, Hoa nói Luyện khá trầm tính, không phải là đối tượng nghiệm các trò chơi game.

Có thể khẳng định đằng sau “vỏ bọc” ngoan hiền trong mắt mọi người, đối tượng Luyện là một con người khác - hiện thân của quỷ dữ. Người dân xôn xao bàn tán, bất ngờ về hung thủ gây án bao nhiêu thì trong lòng họ càng căm phẫn đối tượng bấy nhiêu.

Theo ghi nhận của PV trực tiếp ở hiện trường, đối tượng Luyện là anh cả trong gia đình có 3 anh em trai.
Theo thông tin mới nhất nhận được , vào lúc 2h sáng nay, 30/8, tại Mỹ Đình, Hà Nội, Ban chuyên án đã bắt được Lê Văn Luyện (18 tuổi, ngụ thôn Sân Đình, xã Thanh Lm, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang), nghi phạm trong vụ thảm sát tiệm vàng Bích Ngọc.
Cũng giống như những người dân khác, thầy giáo Nguyễn Đức Sơn-Hiệu phó trường THCS Thanh Lâm bàng hoàng cho biết, trước đây đã từng có thời gian chủ nhiệm lớp của Luyện. Trong lớp Luyện được đánh giá là học sinh khá ngoan. Dù lực học không thật sự khá nhưng Luyện cũng không phải là học sinh kém cỏi lắm. Tuy nhiên, học hết lớp 9 thì Luyện bỏ học ở nhà phụ giúp bố mẹ bán hàng thịt lợn ở khu chợ đầu làng.

Cuộc sống của gia đình Luyện được những người hàng xóm đánh giá là khá “căn bản” và đầy đủ so với mức sống chung của 1 xã vẫn còn nằm trong diện nghèo như Thanh Lâm. Phụ giúp bố mẹ được 1 thời gian, Luyện đi theo 1 nhóm thợ xây dựng hết làm ở tỉnh rồi lại lên cả Hà Nội và thỉnh thoảng mới về nhà.

Một số thanh niên trong thôn còn cho biết, cứ mỗi lần đi phu hồ về, Luyện vẫn thường ra sân đình để đánh bóng chuyền. Thêm 1 chi tiết, buổi sáng sau khi vụ án mạng xảy ra, nhiều người đã nhìn thấy Luyện trở về nhà và ra trạm y tế xã băng bó rửa vết thương ở tay. Khi được hỏi thì Luyện ậm ờ và chỉ nói rằng đi xe máy có va chạm nên bị ngã xây xát. Sau sáng hôm đó, người làng đã không còn thấy Luyện xuất hiện ở nhà.

Chi tiết này cũng được chị Nguyễn Thị Thanh-Bí thư chi bộ của Trạm y tế xã Thanh Lâm đã xác nhận là chính xác với PV Báo ANTĐ. Theo lời chị Thanh, lúc đó vào khoảng 9h 30 phút ngày 24-8, khi Luyện chạy vào trạm y tế, thấy những vết thương trên 2 tay của Luyện, cô Nguyễn Thị Liên là điều dưỡng và y sỹ Hoàng Thị Hưng của Trạm y tế đã sơ cứu, băng bó vết thương cho Luyện.

Sau khi nghe thông tin Cơ quan CSĐT đã tìm thấy số vàng của hiệu vàng Ngọc Bích ở nhà đối tượng Luyện, nhiều người thân trong gia đình các nạn nhân đã phóng tới xã Thanh Lâm. Những người thân ở lại hiệu vàng Ngọc Bích khi được PV hỏi dù chưa bắt được các hung thủ gây án nhưng họ cũng đã bớt ưu phiền phần nào và mong muốn Ban chuyên án nhanh chóng thì ra thủ phạm để trừng trị trước pháp luật. Trước một số thông tin trước đó cho rằng hung thủ là cháu họ của các nạn nhân, thông tin với PV, người nhà gia đình anh Ngọc, chị Chín đã khẳng định đối tượng Luyện không hề có họ hàng thân thích gì với gia đình.

Theo sát và chỉ đạo trực tiếp các lực lượng phá án ngay từ những ngày đầu tiên xảy ra vụ án mạng, cũng trong chiều qua, Trung tướng Phạm Quý Ngọ - Ủy viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng Bộ Công an và Ban chỉ đạo án đã có mặt tại CAH Lục Nam để chỉ đạo trực tiếp các lực lượng tham gia Ban chuyên án. Buổi họp đặc biệt này đã được đồng chí Thứ trưởng quán triệt Ban chỉ đạo án và Ban chuyên án cần nhanh chóng điều tra bắt giữ các hung thủ gây án. Các mũi trinh sát cần khẩn trương rà soát tất cả những đầu mối, những đối tượng nằm trong diện nghi vấn; tập trung khép kín vòng vây, bịt chặt tất cả những ngả đường dù là nhỏ nhất.

Trước một số thông tin không chính xác của các cơ quan báo chí về vụ án, trao đổi với PV Báo ANTĐ tại hiện trường vụ án, 1 thành viên trong Ban chỉ đạo án đề nghị việc đưa tin của những đơn vị đó cần chính xác, tránh không làm ảnh hưởng đến quá trình điều tra khám phá án.
Theo Đức Tuấn- Hoàng Phong




Vụ Thảm sát chủ tiệm vàng...


Đã xác định hung thủ vụ thảm sát tại tiệm vàng

Theo thiếu tướng Đỗ Kim Tuyến, cơ quan điều tra đã xác định được hung thủ vụ thảm sát tại tiệm vàng Ngọc Bích (Bắc Giang). Rạng sáng nay, lực lượng đặc nhiệm đã ráo riết truy bắt nghi phạm.
Trao đổi với VnExpress tối 29/8, thiếu tướng Đỗ Kim Tuyến, Phó tổng cục trưởng Tổng cục cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (Bộ Công an) cho biết, đã xác định được hung thủ vụ thảm sát tại tiệm vàng. Tuy nhiên, do vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra nên Ban chuyên án chưa thể tiết lộ danh tính hung thủ hay bất cứ thông tin nào khác.

Theo nguồn tin của VnExpress, rạng sáng 30/8, nhiều điều tra viên đã có mặt tại khu vực ngoại thành Hà Nội để truy bắt nghi phạm, được cho là đang lẩn trốn tại đây.

Trước đó trưa 29/8, sau ít phút họp, lực lượng trinh sát của Tổng cục cảnh sát phòng chống tội phạm (Bộ Công an) đã ập vào một ngôi nhà 3 tầng đối diện UBND xã Thanh Lâm (Lục
Nam, Bắc Giang). Gia đình này có Lê Văn Luyện (18 tuổi) được xác định là nghi phạm của vụ án. Tuy nhiên, vào thời điểm trên, anh ta không có mặt ở nhà.

 

Cảnh sát kiểm kê số vàng thu được tại nhà Luyện. Ảnh: CAND

Trưa 29/8 khám xét ngôi nhà, công an thu được một số hung khí gồm dao phay, dao chọc tiết lợn được cất giấu phía sau nhà. Bố mẹ của Luyện là ông Lê Văn Miên (42 tuổi) và Trương Thị Thơm (41 tuổi) khẳng định đây là đồ dùng phục vụ việc bán thịt lợn của gia đình. Tuy nhiên, cả hai không giải thích được về những vết lạ trên một số con dao, và đã đưa trinh sát đến khu vườn gần chuồng lợn. Tại đây, nhà chức trách thu được một gói vàng đựng (có nhiều dây chuyền và kiềng đeo cổ) trong túi bóng được chôn dưới đất.

Ông Miên và bà Thơm đã được đưa về trụ sở công an huyện Lục
Nam cùng với số vàng để điều tra.

Theo hàng xóm, vợ chồng ông bà Miên làm nghề bán thịt lợn; gia đình họ sống tương đối hòa đồng với láng giềng. Trong ba đứa con của họ thì Luyện đã bỏ học từ lâu, làm thợ hồ, tính tình hiền lành.

Theo lời kể của một người dân, sau hôm xảy ra vụ cướp tiệm vàng bà thấy Luyện cùng em trai về nhà. Một trong hai người bị thương ở tay.

"Mấy ngày hôm nay, vợ chồng họ nghỉ bán hàng. Ông Miên có vẻ rất buồn, ai hỏi cũng không nói gì, chỉ bảo hơi mệt”, một hàng xóm nói.

Theo một nguồn tin, thêm một người nữa được xác định liên quan vụ án là Trương Thanh Hồng - anh họ của Luyện. Hiện, Hồng đã bị công an triệu tập để làm rõ nghi vấn về hành vi che giấu tội phạm. Hồng khai, sáng 24/8 có nhận được điện thoại của Luyện hẹn đến phố Sàn để đón. Gặp Luyện, Hồng thấy tay Luyện bị thương phải dùng giấy vệ sinh để rịt tạm vào vết thương nên đã đưa vào trạm xá băng bó.

Một số con dao được cho là tang vật vụ án bị cảnh sát thu giữ. Ảnh: CAND

Trước đó rạng sáng 24/8, tại tiệm vàng Ngọc Bích ở phố Sàn (Lục
Nam, Bắc Giang) xảy ra vụ thảm sát khiến 3 người thiệt mạng. Các nạn nhân là anh Trịnh Thanh Ngọc (37 tuổi, chủ tiệm), chị Đinh Thị Chín (35 tuổi, vợ anh Ngọc) và cô con gái 18 tháng tuổi Trịnh Phương Thảo.

Riêng cháu Trịnh Thị Bích (8 tuổi) đang thoi thóp thở ở góc khuất với cánh tay bị chém đứt lìa, nhiều vết chém khác trên cơ thể. Nhân chứng sống duy nhất trong vụ án đã nhanh chóng được đưa đi cấp cứu.

Theo các bác sĩ, Bích nhập viện trong tình trạng lơ mơ, hoảng loạn, sốc, người bê bết máu, mất máu nhiều, đau đớn. Sau hơn chục tiếng phẫu thuật, đến gần 1h sáng hôm sau, các bác sĩ mới rời phòng mổ.

Hôm nay, sau 5 ngày cấp cứu, Bích đã khỏe, ăn được, có thể đứng lên đi lại. Bàn tay và ngón tay cũng đã cử động được. Vết chém ở bản xương sọ, dọc mặt đã được khâu lại, có thể không ảnh hưởng đến thực thể cũng như thần kinh của trẻ. Bích đang được chăm sóc và bảo vệ rất nghiêm ngặt tại bệnh viện.

Do tính chất phức tạp và nghiêm trọng của vụ án, sau 3 ngày xảy ra Bộ công an quyết định thành lập ban chuyên án với sự vào cuộc của hàng trăm cảnh sát.
Hà Anh - Văn Giang


29/8/11

Chương XX: Truyện Quỳnh Dao: DÒNG SÔNG LY BIỆT


Chương XX:
 - Bà định chết hay sao chứ?
    Dì Tuyết lấm lét im ngay ngồi xuống ghế, hai tay ôm mặt, khóc:
    - ông ghét tụi này, sao ông không đuổi hết rồi rước mẹ con họ đem về. Mấy năm nay, trà hầu cơm dâng cũng một tay tôi, chớ mẹ con họ nhởn nhơ hạnh phúc, mỗi tháng tới lãnh tiền về xàị
    Dì Tuyết càng nói càng khóc lớn như bị ức hiếp:
    - Mấy năm nay, cái gì cũng lo lắng cho ông đủ mà ông đâu có nghĩ tình mẹ con tôị Như Bình cũng là con của ông, nó bệnh ông bỏ mặc, ngay cả người yêu của nó ông cũng để người khác lôi đị Làm cha mà ông không công bằng gì cả.
    Cha bực mình:
    - Thôi, bà nói hết chưa, câm mồm đi!
    Dì Tuyết vẫn làm ra vẻ uất ức, vẫn khóc. Một lúc bà bỏ khăn tay xuống tiếp tục kể lể:
    - Thăng Hảo giới thiệu bạn nó cho Như Bình, hai đứa sắp làm lễ đính hôn thì con điếm nhỏ kia thấy người ta có tiền, có danh là nhảy ào vô cướp, cướp không được lại giả bệnh giả chết. Đóng đủ trò không biết ngượng, đồ hạ cấp.
    Tôi không thể nghe tiếp được nữa vì những lời thô tục kia làm đỏ mặt, đỏ tai tôị Trách chi khi còn ở chung nhà, mỗi lần có chuyện là mẹ chỉ biết ngồi tủi cho thân phận mình. Có lần chịu không được, tôi hỏi mẹ sao không nói lại, thì mẹ chỉ biết cười buồn:
    - Nói lại với cô ấy chỉ thiệt thân, nhọc công nhọc sức, vô ích.
    Bây giờ tôi đã hiểu rõ lời nói của mẹ. Những câu nói thô lỗ hạ cấp chỉ tổ làm hạ phẩm cách của mình thôị Khi không rồi lại mang đầu đến đây nghe chửi rủạ Nhìn con người ngoan cố mặt dạn mày dày, tôi cố ngăn cơn giận. Những hành động thô bỉ chưa bị tôi tố giác mà... Quay lưng ra cửa tôi định đi thì dì Tuyết nhảy bổ tới nắm áo tôi, hét:
    - Mày không có quyền đi đâu hết. Ở lại đây thanh toán cho xong việc rồi muốn đi đâu thì đị
    Thấy thái độ sắp ăn thua đủ của dì Tuyết, tôi cũng đâm hoảng. Lúc bấy giờ Hảo, Kiệt, Như Bình và cả cô tớ gái cũng úa rạ Dì Tuyết tay nắm chặt áo tôi, miệng không ngớt những tiếng chửi rủa hạ tiện, tôi quay sang cha, gọi to:
    - Cha!
    Cha bước tới, bàn tay to lớn của người đặt lên cánh tay dì Tuyết, sẵn giọng:
    - Bỏ ra!
    Dì Tuyết buông áo tôi ra rồi òa lên khóc:
    - Tôi biết mà, hai cha con ông bây giờ ỷ thế ăn hiếp tụi này mà, tôi làm sao sống được nữa hở trời! Hảo, Kiệt, Như Bình đi hết đi, người ta đâu cần tụi bây nữa mà ở đây làm gì.
    Như Bình ngượng ngập bước tới, mắt trắng xanh, mắt buồn thảm, cô ta len lén nhìn tôi, rồi quay sang dì Tuyết:
    - Thôi mẹ, bỏ qua đi, làm lớn chuyện người ta cười chết!
    Dì Tuyết giận dữ quay lại cho Như Bình một cát tát nẩy lửa:
    - Mày là đồ vô dụng, mồi đến miệng rồi mà không biết giữ để người cướp mất.
    Hảo thấy mẹ hắn nặng lời với tôi quá nên với vẻ khó chịu, hắn bước tới can:
    - Thôi mẹ về phòng nghỉ đi, la lối thế này có ích lợi gì đâủ
    Dì Tuyết như người loạn trí:
    - Tụi bây đi chỗ khác, hôm nay tao phải ăn thua đủ với con điếm con này mới được.
    Nói xong bà ta xông tới, tôi chưa hề gặp trường hợp này nên không kịp tránh, đầu dì Tuyết như tảng đá đập mạnh vào lồng ngực tôị
    Cơn giận trào lên óc, tôi hét:
    - Vừa phải thôi chứ, tôi không nhịn nữa đâụ Bà muốn tôi lật tẩy bà ra mới chịu yên saỏ
    - Tao có gì bí mật đâu mà sợ, có giỏi nói đi!
    Vừa nói dì Tuyết vừa xông đến, tôi tức quá không nhịn được:
    - Bà tưởng tôi không biết ử Bà đem tiền đi đâu tôi cũng biết nữa là, tôi còn biết tên gã đàn ông bạn của bà nữạ Ngụy Quang Hùng!
    Dì Tuyết như bị điện giật, buông tay tôi ra, đi lùi ngay về phía sau như gặp rắn khè nọc độc phải thu người về. Thái độ của bà làm cha nghi ngờ, người hỏi tôi:
    - Y Bình, con biết những gì nói ra xem?
    Dì Tuyết hoảng, nói nhanh:
    - Đừng, đừng tin nó, nó nói bậy đó, đừng tin!
    Dì Tuyết xông đến. Đã đến nước này tôi không thể làm khác hơn:
    - Cha, từ nay cha không bao giờ nên tin người đàn bà này nữạ Bà ấy đã lấy tiền của cha để nuôi một người đàn ông khác tên là Ngụy Quang Hùng. Thằng Kiệt cũng không phải là con của cha...
    Tôi nói chưa dứt câu thì dì Tuyết đã nhào tới, nhưng móng tay nhọn của bà chĩa thẳng vào mắt tôi, tôi hoảng hốt nhảy sang bên. Cha vội chụp lấy vai dì Tuyết. Một pha dằng co xảy ra, dì Tuyết vừa khóc vừa nói:
    - Nó nói láo đấy, tôi lấy người khác không lẽ nó trông thấy à? Bằng chứng đâủ Tôi mà có tội lỗi như thế trời đánh tôi chết! Bằng chứng đâủ
    - Bằng chứng à? Cứ nhìn mặt thằng kiệt là thấy ngay, ngoài ra nếu muốn tôi sẽ đưa thêm cho thấỵ
    Dì Tuyết sợ hãi, lùi dần về phía tường:
    - Bảo nó câm mồm đi, đừng cho nó nói nữạ
    Cha từ từ lui về phía dì Tuyết, mắt người mở to, cánh tay hắc báo giương lên chụp lấy vai dì Tuyết:
    - Tao nghi ngờ lâu rồi, bây giờ mới biết. Mày dám qua mặt tao hả?
    Hảo xông tới ngăn, tôi biết rằng dì Tuyết sẽ bình an nếu có Hảo, vì dù sao cha cũng già rồị Quay đầu sang nơi khác, tôi muốn bỏ đi, muốn lánh tất cả những cảnh hỗn độn đang xảy ra trước mắt. Tôi lặng lẽ bỏ đi về nhà.
    - Coi thế mà cũng giữ chữ tín quá. Em đi mất nửa giờ, nhưng em nghĩ tới anh được mấy lần, nói cho anh nghe xem!
    Tôi không còn tâm trí đâu để cười đáp lại chàng. Bước qua cửa, tôi tựa lưng vào tường, mắt lim dim. Tôi đã báo được thù, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thấy vui sướng tí nào cả. Đầu tôi trống rỗng những tiếng chửi rủa thô tục như những phiền nhiễu không rứt khỏi đầu óc tôi được. Thư Hoàn bước tới xoa tay lên mặt tôi hỏi:
    - Mới khỏi bệnh là đã đi nắng. Saỏ Khó chịu lắm à?
    Tôi nhắm mắt lại:
    - Không sao cả, chỉ tại em vừa mới ở nơi dơ bẩn về... Em muốn đi đâu cho thoáng. Hay là đưa em tới Phương Du chơi đị
    - Có phải em gặp phiền nhiễu không?
    - Không phải thế, ngược lại em đã làm cho họ tức lộn ruột. Nhưng anh Hoàn, anh cũng hiểu cho em là nếu họ không chọc giận em thì không bao giờ em làm họ giận cả. Đừng trêu vào em, nếu trêu vào thì đừng trách em tàn nhẫn.
    Thư Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi:
    - Em đã kể tất cả chuyện mờ ám của dì Tuyết ra rồi à?
    - Thôi đừng nhắc tới chuyện đằng kia nữạ Nhức đầu lắm. Bây giờ đến thăm Phương Du, anh đi không?
    - Em mới lành bệnh đi nhiều không tốt.
    Tôi bực mình:
    - Anh sao lại khó thế? Anh không đi thì em đi một mình vậỵ
    Thư Hoàn miễn cưỡng:
    - Được rồi anh đi với em mà.
    Chúng tôi xin phép mẹ xong đi ra gọi xe xích lô tới nhà Phương Du, Phương Du với Thư Hoàn chưa gặp nhau nhưng qua lời tôi hai người đã hiểu nhau quá nhiềụ Chiếc xe chạy qua cầu, bất giác tôi đưa mắt nhìn về phía đường X nơi có nhà anh chàng họ Ngụỵ Mặc hắn, giờ phút này không nên nghĩ đến những chuyện đó nữa, hãy để cho đầu óc tôi bình thản vui vẻ.
    Phương Du đích thân bước ra mở cửa, tay đầy cọ, sơn, chiếc blouse trắng be bết hết màu, chiếc khăn nhỏ cột gọn mái tóc.
    - Mày ăn mặc gì mà giống dân Ả Rập thế?
    Phương Du đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, vui vẻ bảo tôi:
    - Tao mới gội đầu xong là bắt tay vào làm việc ngaỵ Vào nhà ngồi chơi, nếu tôi không lầm thì đây là anh hoàn.
    Hoàn vội gật đầu:
    - Vâng, và cô đây là cô Dủ
    - Chắc chắn rồi!
    Phương Du đi trước, mấy gian phòng đều ngập đầy giấy vụn, sách vở, bút mực, đây là thành tích của mấy đứa em của Du, tuy thế gia đình vẫn hạnh phúc. Vừa bước vào phòng trong, cô em gái Phương Du đã chạy ra ôm lấy chân tôi gọi:
    - Chị Bình, chị hứa cho em kẹo thế mà chị cứ quên mãị
    - Thôi lần sau chị sẽ không quên đâụ
    Không khí ở gia đình nàng lúc nào cũng ấm cúng. Tôi vui hẳn. Phương Du đưa chúng tôi vào phòng nàng, ở đây không có phòng khách. Vừa bước vào là phải dọn dẹp giá vẽ sang bên mới có chỗ ngồị Tôi thích ngồi dưới nền gạch, Hoàn ngồi xuống theo, chúng tôi hoàn toàn thích thú cái không khí tự do nàỵ
    Du rót hai cốc nước lọc ra mời:
    - Nước lọc bao giờ cũng là một thức uống tinh khiết nhất!
    Phương Du pha trò xong quay sang tôi:
    - Lúc này sao mày ốm thế?
    - Còn giả vờ nữa, người ta bệnh gần nửa tháng mà không thèm ghé thăm.
    Phương Du ngạc nhiên:
    - Bệnh à? Con người sắt đá như mày mà cũng biết bệnh saỏ
    Quay sang Hoàn, Du trêu:
    - Thế bệnh của Y Bình có liên hệ gì đến anh không?
    Thư Hoàn chưa quen với cách đùa của Phương Du, nên lúng túng ra mặt. Tôi vội đỡ cho chàng:
    - Phương Du, mày đã là con chiên ngoan thế mày có xem thánh kinh chưả
    Phương Du kéo một quyển sách trong ngăn ra, ném trước mặt tôi:
    - Tao đang xem đây!
    ”Tà thuật và ảo thuật”, tôi cười hỏi Du:
    - Ủa, hết nghiên cứu sách tôn giáo rồi bây giờ nghiên cứu sách tà thuật à, mày định làm trò khỉ gì nữa thế.
    Phương Du ngồi xếp bằng xuống, suy nghĩ một chút đáp:
    - Tao chỉ muốn nghiên cứu xem con người ra saọ Nhiều lúc tao thấy họ làm được những việc phi thường. Quyển sách này nói về những cách báo thù bằng bùa phép của những dân tộc chưa được khai hóạ Tao tuy không tin tà thuật nhưng tao thấy con người cũng thật lạ, họ sát hại nhau bằng những phương cách tàn nhẫn không tưởng tượng được, theo tao, nếu quả địa cầu này không có nhân loại chắc sẽ bình yên lắm.
    Hoàn chen vào:
    - Chưa hẳn thế, cả động vật cũng sát hại nhau để sinh tồn chứ không hẳn chỉ có con ngườị
    - Vâng, nhưng với động vật là để sinh tồn, còn loài người đôi lúc chỉ vì ích kỷ, vì tính tham lam mà tàn sát dã man người đồng loạị Còn có nhân loại không bao giờ có hòa bình.
    Tôi nhìn Phương Du lo lắng:
    - Thôi bao nhiêu đó đủ rồi, nghe lời mày tao cứ tưởng chúng tao đang bị “lên lớp”. Nói chuyện chi mà nghe xa vời, đầy ảo tưởng.
    - Mày phải thích nghe mới phải Y Bình ạ. Tao cần nói cho mày biết là muốn giải quyết thù hận không thể dùng thù hận mà phải dùng...
    Tôi đoán được ý nó nên cướp lời:
    - Phải dùng tình cảm phải không? Nếu ai đánh má bên này của ta, ta chìa má bên kia cho người ta đánh thêm, nếu họ giết mẹ ta, ta đưa cha ta cho họ giết luôn, phải không?
    Lối châm biếm của tôi làm Phương Du phải phì cười:
    - Y Bình, đôi lúc tao thấy mình là một tên quá khích. Thôi thì nói chuyện khác vậỵ Đi chơi nhé? Đến chùa chơi đi, thích không? Bây giờ là ba giờ rưỡi, bốn giờ tới nơị Ở đấy chơi tới sáu, bảy giờ ta về dùng cơm. Đồng ý không?
    Tôi thích quá reo lên:
    - Thế thì nhất rồi, cho bé Kỳ đi theo nhé?
    Bé Kỳ là em gái của Phương Dụ
    Năm phút sau, chúng tôi bắt đầu nhắm hướng chùa thẳng tiến. Đáp xe buýt đến ga chót, xuống đi bộ thêm một đoạn đường là đến chùạ Bé Kỳ như một chú ếch con nhảy nhót phía sau, chiếc váy màu xanh của nó tung bay theo gió. Vừa đi, nó vừa hát một bản dễ thương.
    Hết hát ngược ta lại hát xuôi
    Một cột Đá trong lòng sông lăn trên núị
    Bước qua nhà cậu thấy mợ ru nộị
    Trên trời trăng mọc khắp nơi chỉ có một cánh sao
    Như hàng vạn ông tướng với một binh sĩ
    Gã câm kể chuyện, tên điếc nghe phì cườị
    Chúng tôi vui vẻ cườị Thư Hoàn bắt đầu thích bé Kỳ. Bấy giờ tôi mới rõ là Thư Hoàn rất yêu trẻ con, Hoàn và bé Kỳ đuổi bắt nhau, tuổi thơ làm tất cả như trẻ lạị Một lát sau bóng họ đã mất hút, Phương Du nhìn theo, rồi quay sang tôi:
    - Y Bình, hắn cũng dễ thương quá hở?
    Phương Du muốn nói Thư Hoàn. Tôi cười:
    - Tao gả cho mày nhé, chịu không?
    - Chỉ sợ mày buông không nổi hắn chứ.
    Chúng tôi tiếp tục đoạn đường, Phương Du nói:
    - Y Bình, hình như mày có chuyện lo lắng?
    Tôi cắn nhẹ môi, ngẩng mặt lên nhìn trời, những cụm mây trắng đang phiêu bạt. Tôi mơ màng:
    - Làm người không biết thế nào là hành động đúng, thế nào là sai!
    - Tao thấy mày có cái tật là hay quan trọng hóa vấn đề. Mày có nhớ ví dụ của tao không? Đối tượng là viên kẹo đó, nếu tâm hồn bình thản, dục vọng không có thì tất cả đều vô nghĩa, vì vậy ít nhất ta cũng nên dẹp bỏ tất cả những ý niệm về yêu và ghét thì tâm hồn mới yên được.
    Tôi yên lặng. Đến chùa đi quanh một vòng chúng tôi vào xin xăm. Tôi cũng không tha thiết lắm với việc xin xăm, nhưng dù sao đây cũng là một cách giải trí.
    Mặt trời ngã dần về phía tây, chúng tôi đi ra phía sau chùa, men theo đường mòn đầy cỏ dại đến cái hồ lớn. Không một bóng người, chỉ có tiếng chim ríu rít, hơi đất đã tỏa làm mù mờ cảnh vật. Tìm một tảng đá to chúng tôi ngồi xuống. Gió lạnh, đột nhiên tôi cảm thấy tâm hồn hoang vu, trống trảị
    Tiếng chuông chùa vọng lại, hồn tôi lâng lâng và cảm thấy rõ cái bé nhỏ của con người trước vũ trụ bao lạ Con người trần tục của tôi đã biến mất, chỉ còn lại một tâm hồn tinh khiết lâng lâng trong gió. Tiếng chuông đã tắt tự bao giờ, tôi chống tay lên nghĩ ngợị Một cái gì mất mát, hối hận nhúm lên trong tim tôị Dì Tuyết tuy bậy thật, nhưng tại sao tôi lại làm vậỵ Tôi nhìn lên trời tự nghĩ. Nếu quả thật thánh thần hiện hữu thì tất cả hành động của con người đều bị chi phối bởi thiên mệnh. Thế hành động đã qua của tôi có bị chi phối không?
    Sự yên lặng của tôi bị Phương Du cắt ngang, nó ra dấu bảo tôi nhìn về phía Thư Hoàn với bé Kỳ. hai người đang chơi trò vỗ taỵ Thế giới trẻ thơ thật đẹp. Tôi nghĩ nếu không có những lời tục tằn của dì Tuyết, nếu không có những ngọn roi của cha, nếu không có vụ tranh chấp người yêu với Như Bình, không có chuyện lem nhem của dì Tuyết với gã Ngụy, thì thế giới sẽ đẹp biết chừng nàọ Tuổi tôi là tuổi vui sướng thụ hưởng chớ đâu phải tuổi của thù hận, buồn rầu đâủ
    Trời sập tối, chúng tôi trở về nhà Phương Dụ Dọc đường Hoàn mời chúng tôi đến một quán ăn nhỏ dùng cơm. Sau đó Thư Hoàn còn mua cho bé Kỳ một bao kẹo lớn.
    Đưa Phương Du và bé Kỳ tới nhà, chúng tôi mới quay lạị Hoàn có vẻ suy tư, lòng tôi lại rối rắm. Có những cặp tình nhân âu yếm bên bờ kinh. Tôi định nói vài lời với Hoàn, nhưng lưỡi tôi khô cứng. Hình ảnh Như Bình và dì Tuyết lúc nào cũng ám ảnh tôị Thù hận đã biến mất, chỉ còn sự thương hại làm tim tôi đau nhóị
    Chúng tôi bước xuống bờ đê, có những ghế đá dọc theo bờ sông dành cho những kẻ yêu nhaụ Hoàn hỏi tôi:
    - Ngồi chơi một chốc nhé?
    Tôi không phản đối, chàng tìm một chỗ thoáng ngồi xuống. Nắm lấy tay tôi, Hoàn nói:
    - Bây giờ Y Bình cho anh biết, hồi chiều em đến đằng kia làm gì?
    Tôi chau mày:
    - Anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, để em thở một chút chứ!
    Hoàn yên lặng, chúng tôi ngồi trong thế thụ động. Không khí nặng nề vây quanh. Ễnh ương sâu bọ trong cỏ bắt đầu hợp tấu khúc nhạc sầu ảo nãọ Dòng sông trong đêm yên lặng, một chiếc thuyền con trôi trên dòng nước dưới ánh trăng treo... Vẻ tĩnh mịch của màn đêm làm chúng tôi mơ màng. Một lúc, Hoàn nói lảng:
    - Nhìn trăng đáy nước kìa em!
    Tôi nhìn theo ánh nước lay động, những nếp nhăn bạc trên nước lấp lánh, tôi yên lặng. Một đám mây trôi đến. Trăng đã khuất trong mâỵ Nhắm mắt lại, mây đen như đang vần vũ trong lòng tôi.

Chương XIX: Truyện Quỳnh Dao: DÒNG SÔNG LY BIỆT


Chương XIX:
Đúng như điều cha nói, con nhà họ Lục không thể nào bị bệnh quật ngã. Chỉ trong vòng ba, bốn hôm là tôi lại khỏe ngay như xưạ Một lần bệnh nặng, một lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thành, trầm tĩnh và thích phân tích hơn. Những lần ngồi suy tư là tôi lại nghĩ đến mọi diễn biến xảy tới trong gia đình. Tội lỗi bao giờ cũng được quy về đằng kiạ Tôi chợt phát giác ra một điều là mối thù của tôi thật thâm sâụ Mỗi lần nhắm mắt lại là mỗi lần hình ảnh của dì Tuyết, cha, Hảo, Như Bình và Kiệt lại hiện rạ Hình ảnh đêm tôi phát bệnh lại càng hiện rõ hơn. Mối thù cũ cộng thêm sự xúc động mới len vào máụ Tôi mong sẽ có cơ hội báo thù, sẽ có ngày rửa được nhục, ngày đó nhẹ nhàng biết baọ Nhưng trong ý chí báo thù kia hình như có một cái gì mới phát hiện trong đầu tôi, đó là một thứ tình cảm mâu thuẫn khó giải thích. Đột nhiên tôi thấy mình thông cảm chạ Không lẽ đồng tiền quả thật đã làm thay đổi lòng tôỉ Tôi bắt đầu thấy bực vì những tình cảm yếu đuối của mình. Để giữ vững ý định báo thù lúc nào tôi cũng cố gắng nhớ lại nỗi khổ đau trong quá khứ. Cha là một con người vô tình, những ngọn roi của cha, sự tàn nhẫn đối với me... Bao nhiêu xung đột làm tôi mệt mỏị
    Thư Hoàn lúc gần đây hay ngồi tư lự suy nghĩ. Những lần như vậy là tôi lại cả đoán chàng đang nghĩ tới Như Bình. Sự ghen tị làm tim tôi nóng lên. Tôi không thể chấp nhận một sự phản bội dù đấy chỉ là một sự phản bội trong tư tưởng. Một lần mang bệnh không làm tôi quên trái lại còn khiến tôi căm thù hơn. Sự lo mất Hoàn khiến tôi trở thành cực đoan. Hoàn lành quá, chính vì lành mà lúc nào chàng cũng sợ lương tâm cắn rứt. Trong những lúc cận kề bên tôi, nghĩ đến chuyện bỏ ăn bỏ ngủ của Như Bình là chàng hối hận. Một hôm nhìn ra ngoài Hoàn nói:
    - Có lẽ Như Bình giận anh lắm!
    Lửa ghen nhen nhúm làm tôi khó chịu, xụ mặt xuống tôi nói:
    - Anh cứ nhớ cô ta mãi, sao không đến thăm?
    Chàng nhìn tôi rồi ôm tôi vào lòng, mắt chàng soi thẳng vào mắt tôi:
    - Em xấu lắm, tàn nhẫn lắm, nhưng không hiểu tại sao anh lại yêu em.
    Sau đó, chàng hôn tôi, tình yêu cuồng nhiệt nóng bỏng khiến tôi lo ngạị Cái gì quá khích thì không bền.
    Hoàn không nhắc đến việc xuất ngoại nữạ Chàng đi xin một chân biên tập trong một tờ báọ Hoàn thường nói:
    - Chúng mình lấy nhau đi nhé Y Bình, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào em thấy thuận tiện.
    Hoàn sợ gì? Phải chăng chàng sợ là không lấy nhau chàng sẽ mất tôi chăng? Tôi sẽ thay đổi ý kiến hay Như Bình sẽ làm chàng thay đổỉ “Đằng kia” lúc nào cũng ám ảnh tôị
    Một hôm, Thư Hoàn chạy đến nói:
    - Y Bình, bắt đầu ngày mai anh sẽ đi làm phóng viên tập sự.
    - Em mừng cho anh!
    - Có việc làm, anh sẽ không xuất ngoại nữạ Bây giờ anh bắt đầu sống tự lập. Chúng mình sẽ lấy nhaụ Saỏ Được không em?
    - Được.
    - Y Bình, lấy nhau rồi em thích sống chung với cha mẹ hay sống riêng?
    - Hử?
    Tôi đang nghĩ ngợi chuyện khác.
    - Em thích ở riêng à?
    - Hử?
    Hoàn bước tới cạnh tôi:
    - Y Bình, em đang nghĩ gì đấỷ
    Tôi ngập ngừng:
    - Em đang nghĩ... à, mà không có gì cả.
    - Anh Hoàn, làm phóng viên có sướng không?
    - Em muốn hỏi trên phương diện nàỏ
    - Thí dụ như mình muốn điều tra một chiếc xe xem chủ nó là aỉ Em có số xe đây, anh có thể giúp em tìm tên và địa chỉ chủ nhân chiếc xe đó không?
    Chàng nghi ngờ:
    - Em, em định làm gì thế? Muốn làm trinh thám tư à?
    Tôi cười, quay mặt lại tỉnh bơ:
    - Phương Du nó nhờ em, chiếc xe đó là của một tên lưu manh đã cản đường nó, nên nó muốn biết tên chủ nhân chiếc xe thế thôị
    Hoàn nhìn tôi dò xét:
    - Có thật như vậy không? Lý do không vững, tốt nhất em nên cho anh biết sự thật.
    Tôi hơi giận:
    - Anh có thể điều tra được không, được thì làm hộ không thì thôi, mình em làm cũng được..
    Hoàn lắc đầu:
    - Nói thật, anh không làm sao điều tra được, nhưng bạn anh có lẽ giúp được việc nàỵ
    - Thế thì anh giúp em đị
    - Bộ quan trọng lắm saỏ
    - Không quan trọng lắm, nhưng em muốn biết.
    Tôi đem số chiếc xe trên cầu lớn ra đưa cho Hoàn. Chàng nhìn tôi một lúc nói:
    - Mong rằng không phải chuyện xấụ
    - Thế anh nghĩ em có thể làm chuyện bậy bạ được à?
    - Ai làm sao biết được.
    Ba hôm sau, Thư Hoàn đem kết quả đến cho tôi: Địa chỉ tên Ngụy Quang Hùng. Thư Hoàn bảo tôi:
    - Xong rồi, bây giờ em cho anh biết mục đích của em.
    Tôi cho tờ giấy vào túi:
    - Không có mục đích gì cả.
    - Không được, em phải cho anh biết mới được.
    - Vậy thì, em đành nói anh hay vậy, đây là địa chỉ của người tình dì Tuyết.
    Thư Hoàn nắm lấy tay tôi:
    - Y Bình, em có bằng chứng gì không mà dám quả quyết như vậỷ
    Tôi nói nhanh:
    - Em chỉ đoán như thế!
    - Y Bình! Tha cho họ đi em!
    Tôi rút tay lại, nói nhanh:
    - Hừ, anh lại lôi thôi nữa à? Tha cho họ? Nếu họ hành động chính danh thì làm gì lại sợ em? Có sức chơi có sức chịu chứ, em làm sao ngăn họ?
    - Vậy thì em hứa với anh để kệ họ, em nhé?
    Tôi giận lên:
    - Sao anh quan tâm đến họ thế. Anh tội cho Như Bình à?
    Thư Hoàn lắc đầu:
    - Y Bình em!
    - Thôi được rồi, bây giờ tôi định tới đằng kia đây này, anh có đi với tôi không?
    Thư Hoàn lập tức trả lời:
    - Không, anh không thể đi được!
    - Anh ngại Như Bình à?
    Thư Hoàn thành thật:
    - Vâng, dù thế nào đi nữa, anh thấy anh cũng có lỗi với Như Bình.
    Máu ghen lại nổi lên trong lòng tôi, tôi đứng bật dậỵ Lạ thật, tôi không ngờ ý niệm độc chiếm Thư Hoàn lại mạnh đến thế. Tôi độc tài không muốn thấy chàng lo lắng cho Như Bình vì như thế ít ra Như Bình cũng đã chiếm được một địa vị, một chỗ đứng trong trái tim chàng.
    Khi tôi bước ra cửa, Hoàn gọi giật lại:
    - Em đi đâu đó?
    - Đến đằng kiạ
    Hoàn đuổi theo:
    - Em có định đem chuyện này ra nói với cha không?
    Tôi quay lại trừng chàng:
    - Không, em chỉ định đến thăm chạ Mà làm gì anh lại lo lắng cho họ dữ vậỷ Anh Hoàn, anh yên tâm đi, tôi chưa đủ sức để làm gì họ đâu, nếu anh không có ý gì cả thì đi với em lại đằng ấỵ
    - Y Bình, em đừng có ích kỷ quá như vậy, tàn nhẫn quá không tốt.
    - Em tàn nhẫn à?
    Chàng vội xoa dịu:
    - Thôi, thôi được rồi, cứ kể như anh nói bậy đi, đừng giận, đừng cãi nữa, anh xin lỗị
    Đừng cãi nữạ Tôi còn định nói thêm mấy câu cay đắng nữa thì Hoàn vội vã vuốt ve làm tôi nín yên. Vâng, chúng tôi cãi nhau nhiều quá rồị Tôi yên lặng bỏ đi ra cửa mang giày vàọ Thư Hoàn bước tới ngồi bên tôi, nhìn tôi với nét mặt ưu tự Tôi chợt hối hận, tại sao tôi lại đối với chàng như vậỷ Tôi yêu chàng mà cứ làm chàng khổ. Không phải chỉ có một mình chàng khổ thôi, mà ngay chính tôi có khi còn khổ hơn, còn bị bứt rứt hơn. Đặt tay mình lên tay chàng tôi nói:
    - Anh Hoàn, em sẽ trở lại ngaỵ
    - Nhưng em đi làm gì? Cha có gọi đâủ
    - Đã lâu không đến nên em muốn qua thăm cha, vả lại giam mình trong phòng mãi cũng chán.
    - Anh biết không phải vì nhớ cha mà em sang thăm, nếu anh không lầm thì chắc chắn em phải có một ý gì đâỵ Y Bình em nên nhớ rằng cũng vì hận thù mà em suýt làm tan rã mối tình của chúng tạ Anh mong em không nên để thù hận tiếp diễn.
    - Không cần anh làm thầy đời, tôi hiểu mà. Bây giờ không lẽ anh không cho tôi đến thăm cha tôi saỏ
    Thư Hoàn có vẻ buồn:
    - Có ai cản em đâủ
    Nhìn chàng cười thoảng trên môi, tôi vỗ về.
    - Thôi để em đi, anh ở nhà với mẹ, anh nhé, em về ngaỵ
    Thư Hoàn vẫn buồn:
    - Anh biết em định làm gì, em tính đến trêu chọc dì Tuyết, đến để cười vui trên chiến thắng của mình.
    - Em có chiến thắng nào đâụ
    - Em đã chiếm lại anh.
    Tôi cười mũi:
    - Đừng có tưởng mình cao giá đến độ ai cũng muốn “đoạt” muốn “chiếm” như thế. Ai chớ tôi thì đừng hòng.
    Thư Hoàn ôm tôi vào lòng hôn:
    - Thôi, thôi được rồi, tôi biết cô tự ái cao lắm mà! Nhớ về sớm nhé, anh mong!
    Ra cửa, buổi trưa nắng như đốt. Tôi gọi xe xích lô đến đằng kiạ Đúng như sự tiên đoán của Hoàn, tôi đang bắt đầu một cuộc trả thù mớị Đã biết rõ sự bí mật của dì Tuyết thì còn đợi gì nữả Họ đã ức hiếp, đã nhục mạ, đã chèn ép tôi lắm điều thì làm sao tôi có thể quên được mối thù kia dễ dàng như vậỷ Đứng trong sân, mùi hoa hồng kích thích các mạch máu trong thân tôị
    Phòng khách thật vắng, có lẽ vì giờ đây là giờ nghỉ nên tất cả mọi người còn đắm mình trong giấc ngủ trưa, chỉ có Hảo ngồi một mình nơi phòng khách, thật hiếm khi thấy được hắn ở nhà. Thấy tôi, mặt hắn xụ xuống ngaỵ Tôi bước vào, đặt xách tay xuống ghế, Hảo có vẻ khó chịu lên tiếng:
    - Y Bình đấy à? Vậy mà tôi tưởng bệnh vật cô chết rồi chứ.
    Tôi ngẩn người, nhưng bất chợt cười to vì tôi nhớ lại cảnh tối hôm ấy, Hảo là người nhạo báng tôi nhiều nhất. Bây giờ, tôi thấy vui hẳn lên. Thư Hoàn làm thế nào đi nữa rồi cũng phải trở về với tôị Nụ cười đắc thắng hiện lên môi, tôi nháy mắt:
    - Tôi vẫn mạnh, ở đây chắc mọi người cũng vui vẻ chứ?
    Hảo nhún vai:
    - Dĩ nhiên, ở đây đâu có ai giả bệnh, giả chết đâủ
    Tôi giận, nhưng vẫn giả vờ cười tươi:
    - Có Như Bình ở nhà không? Tôi đến nhờ cô ấy đây, tụi này định tháng mười làm đám cưới, nghĩ đi nghĩ lại mãi không thấy ai xứng đáng vai phù dâu hơn Như Bình.
    Đòn của tôi khá độc. Hảo đỏ mặt như chú gà trống lúc lâm trận. Một lúc thật lâu, lấy lại bình tĩnh, hắn bĩu môi:
    - Nói mà không biết ngượng!
    Tôi cười, mối thù kia làm tôi tàn nhẫn:
    - Không biết ngượng à? Gia đình này chỉ có một người đáng ngượng thôi, nhưng cô ấy bận nằm ở bệnh viện để trục cái thai không cha rồi!
    Mặt Hảo từ đỏ biến xanh, hắn đứng yên một lúc, nói:
    - Tôi chịu thua, miệng cô độc thật, nhưng có điều tôi khuyên cô, cái gì cũng vừa phải thôị
    Hảo bước ra cửa, tôi nhìn theo chợt hối hận, nhưng sợ hối hận đó chỉ lóe lên rồi tắt ngaỵ Tôi gọi vào trong:
    - Cha ơi! Cha có nhà không? Con qua thăm cha này!
    Cha bước ra, mùa hè cha mặc bộ đồ ở nhà bằng vải trắng mỏng, mái tóc bạc trắng, chiếc dọc tẩu trên môi trong cha nhàn nhã, thanh thản chi lạ. Trong những lúc không giận dữ la hét, gương mặt cha cũng hiền lành lắm, người nhìn tôi cười:
    - Khá lắm, con lành bệnh nhanh thật.
    Tôi ngồi trước mặt cha, lòng phân vân. Có nên đem chuyện làm mờ ám của dì Tuyết ra mách lại cho cha biết không? Hay nên thu nhập thêm tài liệu trước khi tôi xả láng? Hay bao nhiêu đó là đủ rồị Nhìn nếp nhăn trên trán cha, đột nhiên tôi xúc động. Cha là người thân hay kẻ thù của tôỉ Sự báo thù có làm cho sự thanh thản của người bị xáo trộn hay không? Dưới đôi mắt mệt mỏi, tôi tìm thấy một chút tình thân. Lúc này cha tốt với tôi quá. Nhưng trận đòn ngày nào vẫn không phai được trong đầu óc tôị
    - Y Bình con thích chơi nhạc không?
    - Gì hả chả
    - Con có thích chơi nhạc hay không?
    à! Thì ra cha đang tìm cách nói chuyện với tôi, tìm cách để gần gũi tôi đúng như Hoàn phân tích chăng? Trả thù một người nhất là một người lớn tuổi là một việc làm tàn nhẫn, dã man. Hãy học cách tha thứ cho ngườị Lời nói của Hoàn làm tôi phân vân. Cha hỏi:
    - Con đang nghĩ gì đấỷ
    - Dạ... Dạ...
    Tôi vừa định nói thì dì Tuyết bước rạ Có lẽ bà ta nghe tiếng tôi nên bước vội ra, chưa kịp chải tóc. Giấc trưa của dì bị phá. Nhìn sắc mặt của dì tôi hiểu là sắp có to chuyện. Thật vậy đôi mắt nẩy lửa đang mở to nhìn về phía tôi:
    - Y Bình, tôi vừa định đi tìm cô thì cô lại đến. Như Bình nó làm gì không phải với cô đâu mà cô lạị. Muốn tìm bạn trai ra đường mà tìm, thiếu gì, tại sao cô lại cướp vị hôn phu của người ta chứ? Sao tồi vậỷ Sao cô không biết đi tìm, lại đi đoạt người yêu của người ta, con người cô chỉ sống nhờ thói đó saỏ
    Tôi ngẩn người ra nhìn dì Tuyết. Chính dì gây sự trước chớ không phải tôi đó nhé!
    - Cô có tài quyến rũ người ta sao không biết thân mà đi tìm đỉ Đằng này thấy con Như Bình có bạn lại chạy lại quyến rũ. Nói cho cô biết con Như Bình nhà tôi là con nhà gia giáo, có dạy dỗ đàng hoàng, chúng tôi ở đây tính chuyện đàng hoàng chứ không đùa giỡn mất dạy như vậy đâu!
    Cha bất bình cắt ngang:
    - Bà lại muốn gì đâỷ
    Dì Tuyết vẫn bất chấp lời cha, tiếp tục chỉ vào mặt tôi:
    - Thật là thứ mặt chai mày đá, muốn lôi muốn kéo sao không ra đầu đường xó chợ mà lại đến đâỵ Thứ điếm giòng mà, mẹ sao con vậy!
    Tôi đứng bật người dậy, sự giận dữ làm tôi mất cả lương tri, những câu nói hạ cấp kia (dù biết nơi xuất thân của dì Tuyết cũng không cao ráo gì) không ngờ lại được thốt ra ở đâỵ Tôi chưa kịp phản ứng thì cha đã quát:
    - Tôi bảo bà câm đi, bà có nghe không?
    Dì Tuyết quay sang cha, mũi dùi tấn công đã hướng về phía khác, dì vừa khóc vừa gào:
    - Tôi biết mà, trước mắt ông bây giờ chỉ có con Y Bình thôi, còn mẹ con tôi đây có ra gì nữa đâụ ông cấm chúng tôi xài tiền, không cho chúng tôi mua sắm, trong khi đem tất cả đổ cho họ, Y Bình là con ruột, là cành vàng lá ngọc của ông, còn thằng Hảo thằng Kiệt, Như Bình, Mộng Bình đều là con rơi, con lượm của tôi mà..
    Nghe mấy câu vừa rồi của dì Tuyết tôi thấy tự ái va chạm dữ dội, sự giận dữ đã sôi sục. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy buồn cười phần nàọ Tôi nghĩ con rơi à? ít ra cũng có một đứạ Cha đứng dậy, con báo đen đã tỉnh giấc! Cha tôi lườm dì Tuyết! Rồi đưa tay lên đấm mạnh xuống bàn, ly trà rơi xuống vỡ tan.

Chương XVIII: Truyện Quỳnh Dao: DÒNG SÔNG LY BIỆT

Chương XVIII:
 Tôi hét to:
    - Mẹ đừng nhắc đến tên hắn nữa! Hắn khóc à? Nước mắt cá sấu đó mẹ đừng có tin!
    Mẹ đã ngừng nói, tôi vẫn còn giận:
    - Con không muốn thấy mặt hắn, mẹ nghe rõ chưa!
    Bàn tay người xoa đầu tôi:
    - Thôi được rồi, được rồi! Con đừng giận nữa, bây giờ con muốn ăn cái gì mẹ làm cho ăn. Uống sữa trước nhé?
    Mẹ nâng tôi lên. Uống sữa xong tôi lại nằm xuống. Đầu tôi bắt đầu đau trở lại, bấy giờ tôi mới biết được rằng quả thật tôi đã đau nặng, thân thể rã rời, mệt mỏị Nhắm mắt lại, định nghĩ ngợi nhưng tôi đã nghe có tiếng người gõ cửa, mẹ bước ra mở. Tiếng nói của Hoàn vọng từ sân vào:
    - Sao bác?
    Tiếng của mẹ:
    - Nó đã tỉnh rồi!
    - Thế à?
    Rồi tôi nghe tiếng chân bước nhanh lên thềm và tiếng mẹ hối hả:
    - Thư Hoàn! Đừng vào!
    - Sao vậỷ
    Mẹ lắp bắp:
    - Nó... nó... Tôi nghĩ tốt nhất cậu khoan hãy gặp nó. Nó đang giận cậu đấỵ
    Một khoảng trống yên lặng, rồi tôi nghe có tiếng cửa phòng mở. Hoàn đã không nghe lời mẹ, chàng bước vào phòng, đến cạnh giường tôi và cúi xuống nhìn tôị Tôi mở mắt ra nhìn chàng. Hoàn tiều tụy xanh xao như người sau trận ốm, những sợi râu biếng cạo lởm chởm quanh hàm. Chàng ngồi cạnh giường khẽ gọi:
    - Y Bình!
    Tôi lạnh lùng:
    - Anh Hoàn, anh đã chiến thắng rồi, anh có vui khi nhìn thấy tôi ngã bệnh không?
    - Y Bình em!
    Giọng chàng run run, bàn tay chàng nắm lấy tay tôị Tôi rút nhanh tay lại, tàn nhẫn:
    - Anh đi đi! Đi về với Như Bình đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, tôi không muốn thấy anh đóng kịch ở đây!
    Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi Hoàn đứng dậy, tôi trông thấy mắt chàng hoe đỏ. Chàng lại nhìn tôi rồi bỏ đi ra cửạ Tôi nhìn theo mà lòng đau như cắt, nước mắt muốn tuôn ra, nhưng tôi vẫn ráng mím môi lại để khỏi bật ra lời gọị
    Đến cửa, Hoàn đứng yên, rồi đột nhiên quay lại, xông đến bên giường, chàng ôm tôi vào lòng:
    - Tại sao chúng ta cứ mãi hành hạ nhau như thế? Y Bình, anh yêu em, chúng mình yêu nhau, đừng làm thế nữa nhé em?
    Nước mắt tôi chảy xuống, chàng nâng khuôn mặt tôi lên. Nụ hôn nồng nàn trên môi trên mắt tôi, tôi không phản ứng gì cả. Hoàn ngẩng đầu lên cười nhẹ:
    - Tha cho anh nhé Bình!
    Đầu tôi bắt đầu nhức trở lại, tôi chay mày hỏi:
    - Tại sao xem xong thư tôi, anh vẫn không đến đây chứ?
    Chàng ngạc nhiên:
    - Thư nàỏ Có bức thư nào đâủ
    Tôi lạnh lùng:
    - Tôi không tin là anh chẳng nhận được thư tôị
    - Anh thề mà!
    Đột nhiên chàng ngừng lại suy nghĩ:
    - Nhưng từ khi cãi nhau với em, anh không còn thiết tha với cái gì nữạ Những bức thư nhận được anh không buồn mở ra, anh để cả trên bàn.
    Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh đêm nào ở đằng kia lại hiện trong đầu, tôi thở dài:
    - Thôi được rồi, anh đi đi, để tôi nghĩ lại!
    Thư Hoàn vẫn bất động:
    - Em nói thế nghĩa là... em vẫn chưa tha thứ cho anh à?
    Tôi lặp lại những câu Hoàn đã mắng tôi:
    - “Những sỉ nhục mà cô tạo ra cho tôi ngày nay, tôi thề sẽ phục hận!”.
    Hoàn kêu lên, đầu chàng úp lên chăn:
    - Y Bình! Lúc đó anh tưởng là em coi anh như một trò đùa nên anh mới phản ứng thế... Nhưng hôm ở đằng ấy, nhìn thấy em bỏ chạy ra anh mới biết là mình đã lầm. Em biết sau đó chuyện xảy ra thế nào không? Anh đuổi theo em, em loạng choạng bước trên đường, anh ở sau em một khoảng cách, nhưng không dám lên tiếng gọị Khi em lên xe buýt anh đã gọi taxi đuổi theọ Em xuống bờ sông anh vẫn đứng ở xa xa, lúc đó anh tưởng em đã nhận ra anh, nhưng anh đã lầm vì đến lúc biết em đã mê loạn thì anh hoảng lên, anh gọi anh lắc mà em chỉ cườị Chàng ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy những giọt lệ đọng trên mị - Khi anh được xe, thì em đã không biết gì nữạ Trời mưa, gió lạnh, em lại sốt... và lúc bấy giờ anh đã tự trách mình sao nông cạn thế, anh thấy tội anh thật đáng chết... Đưa em về nhà, nghe tiếng em mê sảng gọi tên anh mà anh muốn khóc. - Thư Hoàn ngưng lại, nhìn tôi - Y Bình, chúng ta yêu nhau thì tha thứ cho nhau đi, bao nhiêu ngộ nhận cũ bỏ hết, ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! Bình! Anh yêu em.
    Thư Hoàn úp mặt vào ngực tôị
    Tôi không biết phải nói sao nữa, luồn tay vào tóc rối của chàng, chúng tôi ôm nhau yên lặng. Một lúc, tôi nghe có tiếng chân mẹ đi xa, có lẽ bà đứng ngoài cửa đã nghe hết tất cả. Tôi thở dài, cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng bình thản hơn lúc nào hết. Tôi bình yên, tình yêu đánh mất đã trở lạị Tôi nghĩ rằng có lẽ Hoàn cũng nghĩ như tôị Đợi lúc chàng ngẩng đầu nhìn lên, chún tôi nhìn nhau với cái nhìn trùng phùng sau khoảng thời gian dài cách biệt. Những kẻ thù trở lại yêu nhaụ Tôi sờ nhẹ cằm chàng nói:
    - Anh ốm nhiều quá!
    Hoàn kéo tay tôi xuống, chàng quay đầu đi, một lúc mới trở lại nhìn tôi:
    - Em cũng thế, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để làm em phục sức lại như cũ. Em đói không? Suốt một tuần em chẳng có ăn uống gì cả.
    Lời nói của chàng như một sự đánh thức. Tôi dưa tay lên đầu, những cọng tóc rối đã lâu không hề chải khiến tôi ngượng. Tôi nhờ Hoàn lấy giùm tấm gương trong hộp tủ. Hoàn lắc đầu:
    - Đừng nhìn, hãy để hai hôm nữa hãy nhìn!
    - Có lẽ bây giờ em xấu lắm phải không anh?
    Hoàn nói:
    - Không bao giờ em xấu cả.
    Mắt chàng long lanh. Để che giấu niềm xúc động, chàng úp mặt vào trong tay, nhưng rồi tôi nghe có tiếng khóc và giọng chàng nghẹn ngào:
    - Y Bình, anh có lỗi với em nhiều quá.
    Chẳng bao lâu, tôi rơi vào giấc ngủ. Đến khi thức dậy thì trời đã tốị ánh đèn trong phòng nhờ nhạt, mẹ đang ngồi dưới đèn may áo mới cho tôị Còn Hoàn thì ngồi cạnh giường với quyển tiểu thuyết trên taỵ Tôi vừa cựa mình là họ ngẩng đầu lên. Thư Hoàn lên tiếng trước:
    - Em ngủ ngon quá, chắc không nằm mơ chứ?
    - Vâng.
    Vừa ngủ dậy tôi cảm thấy thật khỏe và bụng thật đói, tôi hỏi:
    - Có gì ăn không?
    Mẹ cười:
    - Cô đói lắm rồi phải không? Để mẹ xuống bếp nấu món xúp thịt bò mà con thích nhất nhé!
    Mẹ xuống bếp, Thư Hoàn cầm tay tôi lên. Tôi nghĩ tới cái hôm đàng ấy cũng cầm tay Như Bình nên thở dàị Thư Hoàn lo lắng hỏi:
    - Làm sao thế?
    - Anh quên là đến tháng mười anh sẽ làm lễ với Như Bình saỏ
    Chàng nâng tay tôi lên miệng hôn:
    - Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tháng mười anh sẽ cưới em, anh sẽ không xuất ngoại nữa, từ đây chúng ta không bao giờ rời nhaụ Bình nhé!
    - Con gái nhà họ Lục chúng em giống như món hàng, anh muốn lựa, muốn chọn ai cũng được ử
    Hoàn bóp mạnh tay tôi:
    - Em còn giận anh sao, Y Bình?
    - Không hiểu tại sao chị em em, ai cũng chỉ yêu có một mình anh chi cho rắc rối!
    - Thôi mà, nhắc làm chi, anh biết lỗi rồi mà!
    Có tiếng còi xe bên ngoàị Thư Hoàn chạy rạ Những bước chân nện mạnh trên sàn nhà. Tiếng Hoàn gọi:
    - Y Bình ơi có cha em đến thăm này!
    Chẳng mấy chốc cha bước vào, mái tóc người bạc trắng, chiếc gậy trên taỵ Cha lớn tiếng hỏi:
    - Y Bình, khỏe chưả Cha biết thế nào con cũng khỏi mà, con nhà họ Lục đâu dễ gì bị bệnh quật ngã như vậy!
    Tôi nhìn cha cười, không ý kiến. Cha tiếp:
    - Hôm nay trông con khỏe ra rồi đấy, mẹ con đâu rồỉ
    - Dạ ở dưới bếp.
    - Làm thức ăn cho con à? Ừ! Con nên tẩm bổ, đừng tiếc tiền, cha nhiều tiền lắm.
    Thư Hoàn đẩy chiếc ghế đến cạnh giường, cha ngồi xuống, rồi quay đầu sang Hoàn gọi:
    - Thư Hoàn cậu lại đây!
    Hoàn bước tới cạnh giường, cha nghiêm giọng:
    - Cho cậu biết, nếu cậu còn đem con gái tôi ra làm trò nữa thì tôi đập cậu nát xương nhé!
    Thư Hoàn cười, cúi đầu nhìn xuống. Cha quay đầu lại nhìn tôi, rồi sờ nhẹ lên trán tôi, người có vẻ hài lòng. Tôi chẳng yêu cha, ghét nữa là khác, nhưng thấy người đích thân đến thăm tôi, tôi cũng xúc động. Tôi cười hỏi:
    - Dì Tuyết thế nào chả Mộng Bình về chưả
    Cha hơi buồn, người lấy ống vố trong bị ra:
    - Mộng Bình vừa mới được giải phẫu xong chắc phải nằm thêm một, hai tháng mới khỏi được, cái con khốn nạn đó không chịu nói tên thằng hại đời nó, tao mà không giết được thằng đó, tao không sống nổị Đôi mày ông chau lạị Lúc gần đây, mấy đứa con gái ở trong nhà làm tao phải điên lên. Con thì bệnh, Mộng Bình nằm nhà thương, còn con Như Bình...
    Nói tới đây người ngưng lại, hết nhìn tôi rồi nhìn Thư Hoàn. Thư Hoàn có vẻ ngượng, khiến tôi khó chịụ Cha tiếp:
    - Hai ngày nay Như Bình cũng bệnh. Cơm không ăn, nước không uống. Tao không hiểu tụi bây thế nào cả, còn trẻ như vậy mà bệnh lên bệnh xuống, tao già từng này tuổi mà có như vậy đâủ
    Tôi hỏi:
    - Thế còn dì Tuyết?
    Cha nheo mắt lại, tay người vỗ nhẹ lên vai tôị
    - Con đã làm bà ấy tức gần chết đi còn đòi gì nữạ
    - Hừ!
    Tôi bĩu môi nhìn lên trần nhà không đáp. Lòng thầm nghĩ cha mà biết được con người thật của bà ta, có lẽ người tức chết đi sẽ là cha chứ không phải ai khác. Cha đứng dậy nhìn quanh nhà, rồi quay lại hỏi tôi:
    - Y Bình, cha định đưa mẹ con và con trở về nhà, con nghĩ saỏ
    Tôi lạnh lùng:
    - Thôi cha, mẹ không bao giờ chịu trở lại đằng ấy đâụ Nước đã đổ ra làm sao hốt lại được. Tại sao lúc trước cha đuổi mẹ con ra khỏi nhà chi để bây giờ lại rước trở về?
    Cha hít một hơi thuốc, thở khói, người có vẻ khó chịu:
    - Đưa mẹ con mày về là vì tao muốn đời sống của mẹ con mày được sung sướng hơn!
    - Cám ơn cha, sống thế này cũng sung sướng lắm rồi!
    Cha giận:
    - Y Bình, con đừng có bướng như vậỵ Bướng là ngu con hiểu không, nhà thế này mà làm sao ở được? Vừa ẩm thấp, thiếu ánh nắng...
    - Vâng, thưa chạ Thế tới bây giờ cha mới biết ử Tiếc là mẹ con đã phải sống mười mấy năm rồị
    Dọc tẩu trên tay cha rung động. Người mở miệng định nói gì thì mẹ đã mang súp rạ Thấy cha, người có vẻ xúc động. Mẹ lắp bắp hỏi:
    - ông đến bao giờ thế?
    - Mới đến.
    Cha nhìn sang mẹ Những sợi tóc điểm sương trên đầụ Tấm thân gầy trong chiếc áo dài sậm màu rung rinh. Đột nhiên tôi so sánh người với dì Tuyết, người cùng tuổi với mẹ, mái tóc đen nhánh chải khéo với những bộ quần áo đắt tiền. hai người cùng một tuổi thế mà như ở hai thế hệ khác nhaụ Tôi yên lặng nhìn cha, không hiểu người nghĩ gì khi nhìn mẹ.
    Mẹ nói với cha:
    - Tôi múc cho anh một chén nhé?
    - Thôi khỏi, tôi phải đi ngay!
    Nhìn hai ngườị Tôi tưởng như đang xem hai diễn viên đóng kịch. Họ đang ở vai trò nào mà tình vợ chồng không thấy diễn?
    Mẹ đem súp đến cho tôị Thư Hoàn đến nâng tôi ngồi lên. Sau khi ăn hết chén súp. Hoàn lại đặt tôi nằm xuống. Cha đứng cạnh bên nhìn, rồi móc ra một xếp giấy bạc đưa cho mẹ.
    - Này lấy tiền mua cái gì bổ cho nó ăn.
    Mẹ do dự:
    - Tiền hôm trước cũng còn!
    - Thì cứ lấy, rồi muốn sắm gì thì sắm!
    Mẹ nhận tiền. Cha bước tới vỗ nhẹ lên tay tôi:
    - Chóng ngoan, mau lành bệnh đi rồi cha sẽ cho một món quà bất ngờ.
    Tôi nghĩ đến xấp vải màu bạc của cha đến bây giờ vẫn còn nằm trong ngăn kéo chưa mang đến thợ. Nhận quà của cha tôi chẳng mảy may xúc động. Cha đã đi, trả lại sự yên lặng cho tôi với một xấp bạc. Tiền! Đối với cha chỉ có tiền, nhưng tôi thù ghét nó, tôi ghét luôn cả cha! Cha định mua chuộc tình cảm mẹ con tôi bằng tiền à? Không, không thể được, tôi phải để cho ông biết ở đời này có nhiều thứ đồng tiền chẳng bao giờ mua được!
    Cha về thì trời cũng tốị Thư Hoàn ngồi bên giường uể oảị Tôi hối thúc chàng:
    - Anh Hoàn, về đi!
    - Không anh ngủ ở đâỵ
    - Ở đây làm sao ngủ được?
    - Suốt tuần qua anh đã ngủ thế này, có sao đâủ
    Tôi ngập ngừng:
    - Nhưng... Bây giờ em khỏe rồi, anh cũng nên về nhà ngủ đi chớ?
    Thư Hoàn cứng đầu như con bò:
    - Không, anh thích ngủ ở đây, ngủ ở đây để nhìn em ngủ.
    Tôi giữ lấy tay chàng:
    - Trông anh như một tướng cướp.
    - Gì?
    - Anh về nhà ngủ đi, mai thức dậy nhớ cạo râu rồi đến cho em xem. Nhà em không có dao cạọ
    Thư Hoàn nhìn tôi nheo mắt:
    - Tôi biết mà, cô định trốn tôi nữa phải không?
    Tôi cười, chàng đứng dậy, cúi xuống nhìn thật sâu vào mắt tôi:
    - Được rồi, thôi anh về. Hứa là không giận anh nhé, Y Bình?
    - Vâng, em hứạ Có điều anh đừng trách em hay giận hờn, hay thù hằn, em thấy anh đâu có thua gì em đâủ
    Hoàn cười:
    - Đừng trách anh, chúng ta đều là người trần mắt thịt chớ có phải thánh thần gì đâủ
    Lời nói của chàng nhắc tôi nhớ đến Phương Du, một con chiên mớị
    Khi Hoàn về, chiếc ghế cạnh giường được mẹ ngồi thaỵ Người vẫn luôn tay với kim chỉ, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn ra khung cửạ
    - Mẹ cũng đi ngủ đị
    Tôi nói như thế hai lần mẹ giật mình quay lại:
    - Con nói gì hở, Y Bình?
    - Con muốn mẹ đi ngủ đi, mẹ nghĩ gì mà thờ thẫn thế?
    Tôi đưa mắt nhìn theo dáng mẹ. Thời gian qua nhanh thật!
    Nhìn dáng gầy yếu của mẹ mà mắt tôi chợt ướt...

Chương XVII: Truyện Quỳnh Dao: DÒNG SÔNG LY BIỆT


Chương XVII:
  ”Người bỏ tôi rồi, ngày qua đã qua không còn đến. Tim tả tơi buồn, ngày mai rồi cũng chỉ buồn mà thôị Trời đổ mưạ..”
    Khoác áo tơi, dọc theo con lộ cũ tôi chậm rãi bước tới “đằng kia”. Bước chân nặng nề với trái tim tan nát kéo dài lê thê trên mặt đường nhựạ Dưới ngọn đèn đường, chiếc bóng tôi cô độc như một linh hồn bơ vợ Mưa mùa hè, không to không nhỏ, lúc ào kéo tới, lúc tạnh ngaỵ Không cần đội nón, để mặc cho những giọt nước mưa thấm ướt mái tóc, cảm giác lành lạnh làm tôi dễ chịu hơn.
    Đến nhà cha, men theo đường sỏi giữa vườn hoa bước đến phòng khách, qua lớp cửa kính dày, tôi có thể nhìn thấy số người đông đảo bên trong. Đèn được mở sáng, so với cái tối om om lạnh lẽo mọi khi quả là một điều lạ. Phải chăng Mộng Bình đã lành bệnh? Không thể có chuyện như thế được. Thế thì tại sao phòng khách hôm nay lại bật đèn sáng choang thế nàỷ Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợị Có mùi hoa hồng thoảng qua... Đột nhiên, tôi đứng lạị Khung cảnh hôm nay sao giống như ngày tôi gặp Hoàn thế? Vẫn đèn mờ sáng, vẫn đông đủ người trong gia đình, vẫn tiếng cười nói... Có một điều khác biệt là hôm trước mùa đông, hôm nay mùa hạ, một lần bước chân vào tình yêu, một lần tan vỡ. Chỉ hơn nửa năm mà sự thay đổi quá lớn lao!
    Đẩy cửa kính bước vào, đầu óc tôi vẫn còn mông lung với bao ý nghĩ. Nhưng khi vừa vào tới trong, khung cảnh trước mắt đập mạnh vào đầu khiến tôi muốn ngất ngaỵ Choáng váng tựa tay lên thành ghế để khỏi ngã, tôi cố tự trấn tĩnh. Thật hay là mộng đấỷ
    Thật chứ chẳng phải chiêm bao! Thư Hoàn và Như Bình cùng ngồi trên một ghế, tay trong tay, vai tựa vai, họ đang cười vui vẻ. Nụ cười của Như Bình ngập đầy hạnh phúc và tin tưởng, nụ cười người con gái đang ngụp lặn trong bể tình. Còn Thư Hoàn? Cố gắng kềm chế nhịp đập của con tim đau đớn, tôi hướng mắt về phía chàng. Khi bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên môi chàng chợt tắt... Nhưng chỉ một phút thôi, nụ cười đó lại trở về cao ngạo và mỉa mai hơn. Hoàn ốm nhiều, nhưng có vẻ tươi hơn. Bàn tay đang nắm tay Như Bình đưa cao về phía tôi, vẫy gọi:
    - Y Bình! Cô khỏe chứ? Lâu quá không gặp!
    Giọng chàng thật xa lạ, thật bình thản. Tôi cảm thấy cơ hồ tay chân tôi tan rã. Cố gắng ngồi xuống ghế để khỏi ngã, tôi giả vờ đưa mắt nhìn quanh, mới thấy là trong phòng đông đủ tất cả nhân vật: Dì Tuyết, Kiệt, Hảo, chỉ còn thiếu cha và Mộng Bình thôị Họ đang đưa mắt thích thú nhìn tôị Tôi phải cố bình tĩnh, không để cho họ thấy mình đau khổ, nhất là dì Tuyết và Thư Hoàn. Tôi tảng lờ như không mảy may xúc động. Cố gắng mỉm cười nhưng cười cũng không xong. Tay chân lạnh ngắt, cổ khan và tim tôi như bị rực cháỵ Tôi nghe thấy mình trả lời Hoàn:
    - Vâng! Vâng, lâu quá không gặp anh!
    Hảo trêu tức tôi:
    - Y Bình, cô biết tin Thư Hoàn và Như Bình sắp đính hôn rồi không? Họ cũng xứng đôi lắm, ông trời rõ cũng khéo sắp đặt.
    Lời nói của Hảo như một tiếng nổ lớn trong đầụ Tựa người vào ghế, tôi nhìn về phía Hoàn và Như Bình. Như Bình đang đỏ mặt lấm lét nhìn tôi, còn Hoàn vẫn giữ chặt tay Bình với nụ cười thỏa mãn trên môị Thấy ánh mắt tôi hắn bảo:
    - Anh Hảo đã cho cô biết tin mừng của tôi và Như Bình sao cô không chúc gì cho tôi à?
    Tôi muốn nói lắm, nhưng lưỡi cứ đơ rạ Những câu nói sau cùng của Hoàn vẫn còn in rõ:
    - Tôi không phải dễ, không phải ai muốn sỉ nhục tôi là được, tôi sẽ báo thù, cô chống mắt lên mà xem!
    Vâng! Đây chính là một cuộc báo thù. Tàn nhẫn lắm! Tôi bậm môi lại, định nói một vài câu để chứng tỏ cho Hoàn biết là tôi không xúc động, tôi xem thường hết. Nhưng tôi không thể nói được, mấy lần cố gắng, nhưng lưỡi cứ cứng rạ Dì Tuyết có vẻ thích thú lắm, dì quay sang tôi giả vờ:
    - Y Bình! Cô làm gì mà mặt mày phờ phạc thế? Bệnh à?
    Tôi cảm thấy như trái tim mình sắp nổ tung rạ Cố gắng, cố gắng nén chúng xuống, tôi lấy giọng bình tĩnh đáp:
    - Dạ... dạ không có gì cả, tôi khỏe lắm chứ!
    Dì Tuyết nhướng mày, nụ cười giễu cợt:
    - Thế thì tốt lắm! Y Bình, cô biết không, có một lúc tôi tưởng cô với Thư Hoàn đã... Không ngờ việc gì trời đã định thì con người làm sao cãi lại được, phải không?
    Tôi cắn môi yên lặng. Được rồi, đây là lúc mọi người thừa thắng xông lên đánh quỵ tôị Nhìn khắp gian phòng, tất cả mọi người ở đây đều là kẻ thù. Tôi đã bị họ vây chặt không một ai tiếp cứụ Trận đánh hôm nay họ đã chiến thắng vẻ vang, và tôi là kẻ chiến bạị
    Hảo tiếp tục nụ cười trêu cợt:
    - Y Bình, còn một việc mà tụi này định nhờ cô, có lẽ khoảng tháng mười Như Bình sẽ làm lễ cưới, ở đây chúng tôi ai cũng thấy chỉ có cô là đóng vai phù dâu hợp nhất. Sao cô có nhận lời không?
    Tôi đáp:
    - Được!
    Những mạch máu trong người tôi căng thẳng, tôi biết rằng mình phải rời khỏi này càng sớm càng tốt, tôi đứng dậỵ
    - Tôi rất thích vai trò đó, tôi nhận và chúc trước cho hai người hạnh phúc đến bạc đầu!
    Quay sang dì Tuyết tôi hỏi:
    - Cha tôi đâu dì?
    - ông ấy đi vắng rồi!
    - Cho cha biết là có tôi đến đây nhé!
    Nói xong tôi bước ra khỏi phòng khách. Ra đến vườn hoa có tiếng Như Bình đuổi theo, gọi:
    - Y Bình, đợi tôi một chút.
    Tôi đứng lạị Trong cơn mưa, Như Bình nắm lấy tay tôi, giọng nói của nàng đầy hối tiếc:
    - Y Bình! Y Bình đừng giận tôi! Tôi biết Y Bình vẫn còn yêu Hoàn nhiều lắm, phải không?
    Tôi chịu hết nổi nữa rồi, như ngọn lửa hỏa sơn sắp phun lửa, tôi đẩy Như Bình ra, nói:
    - Đừng nói bậy, tôi không có gì với hắn cả.
    Nhưng Như Bình vẫn không rời tôi, giọng nó thành khẩn:
    - Y Bình! Tôi biết Y Bình khó chịu lắm, tôi đã từng có cảm giác đó nên hiểu rất rõ. Có điều tôi muốn cho Y Bình biết là thật tình tôi không có ý chiếm đoạt người yêu của Y Bình, chỉ tại anh ấy thiết tha với tôi quá thành ra tôi không biết làm sao hơn. Y Bình, lúc trước tôi đã không trách Y Bình thì bây giờ Y Bình cũng đừng trách tôi nhé? Được không? Chúng ta vẫn là chị em như ngày nào, Y Bình chịu không?
    Tim tôi đầy lửa, đầu tôi muốn vỡ ra, tôi hét:
    - Tôi coi thường mấy người lắm, tôi không buồn đâu, đừng có ngớ ngẩn như vậy!
    Nói xong, tôi bỏ chạy nhanh ra cổng. Ra đến bên ngoài, tựa đầu vào bức tường, tôi hổn hển thở. Cơn buồn rồi cũng tan đị Tôi nhớ lại ngày tôi bị một trận đòn nên thân và chính đêm đó tôi cũng đã tựa vào tường này thề nguyền phải trả thù. Ngước mặt lên, mưa tuôn đổ xuống tưới lên mặt tôi như hàng ngàn mũi kim xoáy óc. Đầu tôi nhức như búa bổ. Con đường lẩn quẩn thật dài rồi cũng đưa trở lại khởi điểm. Hà Thư Hoàn! Tôi lắc đầu nói trong tuyệt vọng:
    - Anh Hoàn, tôi thù anh!
    Ven theo con lộ, tôi chệnh choạng bước. Mưa càng lúc càng to, gió càng lúc càng lớn, tôi vẫn để đầu trần, tóc tai áo quần đều bị thấm ướt. Mặc! Tôi hiện cần một nơi ngồi nghỉ, cần tìm một nơi để la hét, khóc than cho đã đờị
    Đến một ngã tư, đúng ra tôi phải quẹo trái, nhưng tôi cứ đi thẳng đến trạm xe buýt, vừa đến nơi, một chiếc xe trờ tới không người, tôi nhảy lên vẫn không biết mình định đi đâụ Xe chuyển bánh. Nhìn những giòng nước chảy nhanh ngoài khung kính, đầu óc tôi đột nhiên như đông lạị Xe chạy mãi tới trước, hết trạm này đến trạm khác, cứ thế không biết đã bao lâu, mãi đến khi cô bán vé lên tiếng:
    - Thưa cô đến trạm cuối cùng rồi ạ!
    Tôi choàng tỉnh. Đến rồi à? Đến thì đến chứ có chi, nhưng tôi cũng phải xuống xe chứ? Đứng trên lề nhìn khung cảnh chung quanh. Đi về phía trước, bước chân lên cái cầu gì đó tôi cũng không biết nữạ Tựa người vào lan can tôi cứ để mặc gió mưa vùi dập. Đêm đã bắt đầu vây quanh, mặt hồ trắng đục. Bước qua cầu, thơ thẩn dọc theo bờ sông tôi đi dần xuống bãi cát. Bốn bề yên tĩnh, chỉ có gió mưa bầu bạn. Thế giới về đêm ngập đầy bí mật. Lạnh giá, tôi run lập cập, thế mà đầu tôi vẫn nóng như lửa đốt.
    Tôi đi lần đến xuống chân cầu, nghe tiếng nước rì ràọ Trong đêm tối ánh sáng vẫn lấp lánh trên mặt nước. Tôi tìm một tảng đá to ngồi xuống chống tay lên cằm, nhìn con nước chảy dưới chân.
    Nước vẫn chảy, tôi vẫn hiện diện, có điều bên cạnh tôi không có Hoàn. Chàng đã thuộc về một người con gái khác, thuộc về con gái của kẻ thù tôị Cắn môi, tôi nhắm mắt lạị Anh Hoàn, anh tàn nhẫn lắm, sự trả thù của anh thật hữu hiệụ Hà Thư Hoàn! Người mà mẹ đã hạ mình đến tìm, tôi đã xuống nước viết thư giải bày mà trái tim vẫn cứng rắn như đá.
    Nhưng, tội cho tôi, tôi yêu chàng quá! Bây giờ ngồi giữa bóng đêm một mình, tôi uống lấy từng giọt khổ đau do chàng đem lạị Càng yêu tôi càng hận. Hà Thư Hoàn! Cái tên như mũi dao nhọn đâm sâu vào tim tôị Nước cũng đen như mực, đó là tất cả những dòng máu cuối cùng của quả tim tan nát.
    Tôi không muốn nghĩ gì nữa, đầu óc nhức nhối làm mắt tôi không mở ra được. Tôi nghe có tiếng bước chân trên cát. Quay đầu lại tôi cố nhướng mắt ra nhìn có một bóng đen, một người đàn ông. Hắn tiến đến gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhỏ. Tìm một tảng đá gần đấy ngồi xuống, tôi định cười nhưng cười không nổị Thì ra không phải chỉ có mình tôi, mà còn có một gã đàn ông khác cũng đau khổ vì tình! Dại thật! Tôi nhìn hắn và nghĩ nếu hắn cần, tôi sẵn sàng theo hắn đến bất cứ nơi nào hắn muốn. Tôi không còn thiết tha với cái gì nữa hết. Hắn ngồi bất động, hắn cũng bắt chước tôi nhìn xuống nước, hình như hắn không thèm ngó ngàng gì đến tôị Thôi thì mặc hắn! Tôi quay đầu lại, đưa tay xoa xoa trán. Làm sao cho hết nhức đầủ Nước hồ chuyển động trước mặt, tôi cảm thấy như tất cả con nước đều đứng thẳng lên rồi ụp vào người tôi, đầu óc quay cuồng tôi nhớ đến bản nhạc ngày nào của Hoàn. Không những tôi chỉ nhớ thôi, mà tôi còn hát:
    Sợ rằng xuân chóng tàn,
    mưa gió bão bùng hoa sẽ tan.
    Bây giờ xuân đã qua và
    cuộc đời tôi chắc chẳng còn mùa xuân nữạ
    Lời nào cho nhau, ngày nào cho nhau
    Bây giờ chỉ còn chứng tích. Tôi hát nhỏ, hát thật nhỏ, tiếng hát tôi rời rạc. Rồi tôi khóc. úp mặt vào hai tay, tôi muốn được khóc một trận cho hả hệ
    Có tiếng chân người bước tới, ngẩng đầu lên thì thấy gã đàn ông đó. Đêm tối không để tôi trông rõ gương mặt hắn, chỉ biết rằng cổ áo mưa cao thật cao, dáng dấp trông quen thuộc. Tôi cố gắng moi trí nhớ, nhưng cơn nhức đầu đã làm cho tri giác tôi ù lì đị Miễn là người chứ không phải là quỷ là được rồị Tôi cười buồn, gã đàn ông cúi xuống. Đầu óc tôi sao choáng váng lạ thường. Tôi biết mình đã bệnh rồị Nếu cứ ngồi thêm một lúc tôi dám ngã lắm chứ chẳng không. Hình như gã đàn ông cúi xuống nắm lấy tay tôi, bàn tay hắn thật ấm trong khi tay tôi thật lạnh, lạnh như một cục nước đá. Hắn không phải là quỷ, nếu là quỷ làm gì có hơi nóng như vậỷ Hắn nói cái gì mà tôi nghe không rõ gì cả, rồi hắn kéo tôi đứng lên đưa tôi đị Tôi chỉ biết nghe theọ Bây giờ hắn có đưa tôi xuống dịa ngục, có lẽ tôi cũng chịu!
    Lên đến trên cầu, tôi mất thăng bằng muốn ngã chúi xuống. Gã đàn ông cố gắng vòng tay ngang người tôi giữ lại, rồi dìu tôi bước đị Qua cầu, gió thổi mạnh. Tôi rùng mình hơi tỉnh lại một chút, tôi cố vùng vẫy vì tôi muốn đứng yên một mình. Chạy đến bên thành cầu tôi nhìn xuống nước. Gã đàn ông chạy đến nắm lấy áo tôi, có lẽ gã tưởng tôi sắp nhảy xuống sông. Buồn cười thật.
    - Tôi không bao giờ tự tử đâu! ông nên nhớ con nhà họ Lục không bao giờ tự tử cả! Thò đầu ra ngoài lan can, tôi nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dướị Gã đàn ông định lôi tôi đi nữa, tôi chau mày:
    - Anh có thích câu:
    Trừu dao đoạn thủy, thủy canh lưụ
    Cả bôi tiêu sầu, sầu canh sầụ
    (Rút dao cắt nước, nước càng chảy
    Uống rượu giải sầu, sầu càng sầu).
    Anh định đưa tôi đi đâủ Ta đi uống rượu được không?
    Hô nhì tương xuất hoán mỹ tửu
    Dữ nhĩ đồng tiên vạn cổ sầụ
    (Gọi tiểu đồng đi đổi rượu ngon,
    Tôi cùng bạn tiêu sầu vạn cổ).
    Đột nhiên tôi cảm thấy lòng xuân phơi phới, tôi nắm tay gã đàn ông bước qua cầụ
    Những ngọn đèn màu trên đường làm cho mắt tôi nổ đom đóm. Gã đàn ông nói một hơi cái gì tôi nghe không rõ. Nhà cửa, phố chợ như đổ ập xuống người tôị Đầu tôi nóng như lửa, rồi hình như gã con trai đưa tôi lên taxi, tôi ngã dài ra, gã lấy áo mưa choàng cho tôi và dùng khăn tay lau nước mưa trên đầu tôị Khi xe bắt đầu chuyển bánh, tôi cố mở to mắt ra nhìn, khuôn mặt gã có vẻ quen thuộc, tôi cố ngồi dậy, hỏi:
    - ông là aỉ
    Đôi mắt đen của gã chập chờn trước mắt lúc to lúc nhỏ, lúc cháy lúc tắt như ngọn đèn màu ở đầu đường. Đầu óc mênh mang, tôi không hiểu gì cả. Đến khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trên giường riêng của mình. Bốn bề yên lặng. Chiếc bàn viết, ghế, giường... Đúng rồi, đúng là phòng riêng của tôi đây mà. Tôi tròn xoe mắt, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy rạ... Thư Hoàn đính hôn với Như Bình, họ vây quanh tôi ngạo báng... Rồi bến xe buýt, chiếc cầu, gã đàn ông lạ mặt, chiếc xe taxi... Nhưng... nhưng tại sao tôi lại nằm đâỷ Gã đàn ông đó bây giờ ở đâủ Ai đã đưa tôi về? Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn. Tôi cố ngồi dậy, nhưng chiếc đầu nặng như đá đã vật tôi ngã xuống. Nhìn lên trần nhà, tôi trở về quá khứ đánh mất.
    Cửa nhẹ mở, mẹ bước vào, trên tay người là cái khay trên có một ly nước và một tách sữạ
    Đặt khay trên kỷ trà người nhìn tôị Đột nhiên thấy mẹ có vẻ già, tiều tụy hơn xưa nhiều, tôi gọi:
    - Mẹ!
    Mắt mẹ mở lớn hơn nhìn tôi với cái nhìn sung sướng, bàn tay người run run xoa lên mặt tôi:
    - Y Bình, con... con khỏe rồi à?
    - Con chỉ thấy hơi nhức đầu thôi, mẹ ạ. Chuyện gì thế? Con bệnh bao giờ hả mẹ?
    Mẹ ngồi xuống cạnh giường, người lầm tìm bàn tay trong chăn của tôi:
    - Con làm mẹ sợ điếng ngườị Con sốt mê man cả tuần lễ, bây giờ mới tỉnh. Nam mô a di đà Phật! Ơn trên phù hộ cho con tôị
    Mẹ đứng dậy đem ly sữa đến, xúc động nói:
    - Con thấy đói không? Suốt một tuần lễ không ăn gì cả, chỉ uống tí sữa và nước thôị Mẹ và Thư Hoàn lo quá!
    Tôi giật mình:
    - Thư Hoàn à? Hắn có đến đây saỏ
    Mẹ hơi ngẩn ra:
    - Saỏ Tối hôm ấy Thư Hoàn đưa con về mà? Nó nói là con dầm mãi ngoài mưa nên nó đưa con về, lúc bấy giờ con sốt cao quá, mê sảng, khóc la ầm cả lên. Hoàn đi mời bác sĩ, mà bác sĩ lại định bệnh không ra, lúc thì bảo con bị sưng óc, lúc lại nói con bị động óc. Mẹ lo chết được. Cha con có đích thân đến mang rất nhiều tiền để lo thuốc thang cho con. Thư Hoàn mấy hổm rày ở tại nhà chúng ta, nó vừa mới ra phố mua thức ăn, có lẽ cũng sắp về tới nhà rồi!
    Mẹ nói đảo lộn cả thứ tự, nhưng tôi cũng hiểu rạ Gã đàn ông hôm trước không phải ai xa lạ, đúng là Thư Hoàn. Nếu lúc ấy tôi tỉnh táo một chút tôi có thể nhận ra giọng nói của chàng, có lẽ tôi đâu có chịu đi với chàng. Nhưng Thư Hoàn đến nơi ấy làm gì vậỷ Trừ trường hợp hắn theo dõi tôi... Nhưng theo dõi để làm gì? Để sỉ nhục tôi hay để xem kết quả? Những hình ảnh xảy ra đằng ấy vẫn còn khiến tất cả những mạch máu trong người tôi căng phồng lên.
    Mẹ vẫn không để ý đến sắc diện tôi người tiếp:
    - Mấy hổm rày thật tội cho thằng Hoàn. Nó chạy tới chạy lui mời bác sĩ, mua thuốc. Chăm sóc con đủ thứ hết. Tối cũng không chịu về, đòi ngồi bên giường canh cho con ngủ. Nhất là những bữa con sốt mê man, Thư Hoàn...
    Tôi cắt ngang:
    - Mẹ! Mẹ đừng nhắc đến tên hắn với con nữa, con không muốn nghe, không muốn nhìn bản mặt hắn nữa!
    Mẹ hơi ngỡ ngàng:
    - Saỏ Y Bình! Thằng Hoàn đối với con đâu có tệ gì đâủ Nó yêu con, con đừng có gàn bướng nữạ Con biết không, hôm mang con về đây, sau khi bác sĩ khám xong, nó đã gục đầu bên giường con khóc. Nhìn một thằng ương ngạnh như nó khóc, mẹ chịu không được. Y Bình, thằng Hoàn nó...