30/11/11

Truyện dài "đừng đánh mất tình yêu"



--Hạnh Kiều! Sao cháu ở dưới nhà lâu vậy? Có chuyện gì không ổn hay không?

Bác sĩ Kim Giao nhẹ nhàng lên tiếng hỏi khi Hạnh Kiều vừa từ quê lên. Chất hết quà và túi xách ra bàn, Hạnh Kiều mỉm cười:

--Dạ, không có gì đâu cô, tại chị em cháu lâu ngày mới gặp nên không muốn rời nhau thôi. Vả lại, bà dì cứ kéo cháu ở thêm vài ngày, cho nên cháu lên muộn. Dì cháu có gởi cô một ít bánh mứt do chính tay dì làm để cảm ơn cô đã giúp cháu bấy lâu.

--Trời ơi! Cháu bày vẻ làm gì hả Kiều? Cháu ở đây cũng đã giúp cho gia đình này nhiều việc, làm một người nội trợ đảm đang, cô phải cám ơn cháu mới đúng. Hôm nay cô trông mà không thấy cháu lên, cô lại cứ sợ xảy ra chuyện...

--Dạ! Cháu cảm ơn cô đã có lòng quan tâm, thôi để cháu mang đồ đạc xuống nhà sau nghe cô.

--Ừ! Nhanh tay đi rồi cùng cô đi chợ. Hôm nay chủ nhật, lại sẵn dịp cháu về, mình nấu ăn một bữa cho ngon đi nha.

--Dạ!

Trong lúc thu dọn đồ đạc, Hạnh Kiều thấy chiếc Dream của Chấn Phong còn để ở nhà, ngoài ga ra xe hơi vẫn còn đậu, Hạnh Kiều biết là anh không đi đâu. Định bụng sẽ tạo cho anh sự bất ngờ, Hạnh Kiều đi rón rén lên phòng... Cửa phòng Chấn Phong khóa bên ngoài làm Hạnh Kiều thất vọng, cô trở xuống nhà, mắt nhìn quanh tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng Chấn Phong. Sợ cô Giao đợi lâu, Hạnh Kiều vội xách giỏ lên nhà đi chợ với cô.

--Hạnh Kiều nè, hôm nay mình nấu món xúp măng của đi nha, và sau đó chiên tôm lăn bột, dượng Nam rất thích mấy món này.

--Vậy... có cần làm thêm bò bít tết không cô?

--A! Món này là món ruột của Chấn Phong đây mà, cũng ngon lắm chứ, nhưng mà nó đâu có ở nhà, nấu nhiều ba người ăn không hết để thừa ra uổng lắm.

--Ồ! Có sao đâu cô! Anh Phong về muộn thì có thể ăn sau được mà! Lúc đó cháu chịu khó hâm nóng lại.

--Cháu tưởng là Chấn Phong đi chơi hay sao? Cô đâu biết được ngày nào nó về. Đợi đến khi Chấn Phong về thì mình nấu món khác.

Hạnh Kiều ngơ ngác:

--Ủa! Cô nói vậy là anh Phong ảnh...

Không đợi Hạnh Kiều hỏi dứt câu, cô Kim Giao chặn lời cô:

--Chấn Phong đi đóng phim rồi, nghe nói cảnh khởi quay ở Nha trang thì phải.

--Anh ấy đi rồi ư? Ảnh đi từ bao giờ vậy cô?

--Tính luôn bữa nay nữa là đúng một tuần.

Hạnh Kiều thầm kêu khổ trong lòng.

Mười mấy ngày không gặp, cô cảm thấy nhớ anh nhiều, bây giờ về lại chẳng gặp nhau. Hôm ra đi Hạnh Kiều đã không hề nói với anh như đã hứa. Nửa khuya cô thức giấc, âm thầm thu xếp hành trang rồi đón xích lô ra bến xe. Cô phải làm như vậy theo ý Diệu Lê, bởi người bạn này không muốn về quê, cũng không muốn Chấn Phong theo cô về nơi ấy. Chắc có lẽ Chấn Phong giận cô lắm bởi vì cô đi như trốn anh vậy, anh sẽ không hiểu đựơc lý do, mà Hạnh Kiều thì không thể nói rõ với anh.

Lòng Hạnh Kiều bỗng dưng thấy buồn, một nỗi buồn cô đơn thầm lặng. Cô thật không biết phải làm sao trước hoàn cảnh khó xử này, và cũng không biết chắc Chấn Phong có nghĩ gì về mình hay không? Cách đối xử của anh dành cho cô rất đặc biệt, càng lúc càng gần gũi thân thương, nhưng mà... như vậy cũng chưa chắc đó là tình yêu. Đẹp trai và nổi danh như Chấn Phong thì bạn gái tương xứng với anh đâu có thiếu gì, cô chẳng hy vọng sẽ được gì nơi anh...

Bác sĩ Kim Giao và Hạnh Kiều vào chợ mua đầy đủ thức ăn, gia vị cần thiết cho một bữa cơm thịnh soạn. Họ mua thêm một ít trái cây tươi rồi mới trở ra.

Trong lúc chờ đợi cô Kim Giao vào lấy xe gần chợ. Hạnh Kiều chợt nhìn thấy Huyền Vy. Cô ta vừa từ một tiệm may thời trang bước ra. Hạnh Kiều vội chạy đến gọi.

--Chị Vy!

Huyền Vy quay lại. Nhìn thấy Hạnh Kiều cô nở nụ cười thân thiện.

--Hạnh Kiều, em gọi chị hả?

--Dạ phải! Chị không đi đóng phim với anh Phong sao mà lại ở đây?

Huyền Vy có vẻ ngạc nhiên:

--Đóng phim gì chứ? Bộ anh Phong nói với em là ảnh đóng phim à?

--Em cũng không biết. Hai tuần nay em về quê, mới trở lên hồi sáng. Em chỉ nghe cô Giao nói lại là anh Phong đi Nha Trang đóng phim...

--Nha Trang ư? Ảnh đi từ lúc nào?

--Em cũng không rõ lắm. Chị Vy à, chị nói thật đi, có phải là anh Phong đóng phim không? Hay là ảnh nói dối?

Huyền Vy có vẻ suy nghĩ.

Một lúc lâu sau cô nhỏ nhẹ nói:

--Hạnh Kiều à, nói là đi đóng phim thì có lẽ là.. anh Phong đã nói dối. Bởi vì bộ phim, mới đây chị với ảnh vẫn chưa làm hợp đồng với đạo diễn kịch bản, vì còn một vài đoạn không thích hợp với vai diễn lần này của chúng tôi. Tuần trước chị còn gặp anh Phong đi chung với một người, qua nói chuyện chị được biết cô đó là Diệu Lê. Lần trước chỉ đã gặp cổ một lần ở nhà anh Phong lúc đám cưới của Trường Minh, nhưng chị lại quên. Cô Diệu Lê đó .. là bạn em phải không?

--Dạ phải.

--Nếu vậy em đến hỏi cổ xem. Hai người đó dạo sau này họ thường đi với nhau, nếu em hỏi Diệu Lê, chị nghĩ chắc cổ biết. Hoặc có thể là.. họ đã đi chung!

Hạnh Kiều cắn môi nghe lòng tê tái, nếu dự đoán của Huyền Vy là sự thật, thì chắc là Chấn Phong chọn Diệu Lê rồi! Đáng đời cho cô, ai biểu yêu mà không dám tỏ, lại còn đi ủng hộ tình cảm của người ta.. Lần nào cũng như lần đó, tình yêu của Hạnh Kiều chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi.

--Hạnh Kiều, từ nãy giờ em có nghe chị hỏi gì không?

Huyền Vy lắc nhẹ tay Hạnh Kiều, cô giật mình ngơ ngẩn:

--Dạ, chị Vy hỏi gì em?

Huyền Vy cười:

--Thì ra từ nãy giờ em đang lo xa. Em đang nghĩ chuyện gì vậy? Chị Vy hỏi em.. tại sao lại quan tâm tới sự đi lại của anh Phong?

Hạnh Kiều lắc đầu, cô làm sao dám thừa nhận với Huyền Vy về tình cảm thầm kín của mình.

--Dạ, đâu có. Nghe cô Giao nói anh Phong đi đã mấy hôm rồi, em chỉ muốn biết lần này anh ấy đóng bộ phim gì và thời gian quay là bao lâu thôi. Thường thì ảnh hay đóng chung với chị, giờ thấy chị ở nơi này nên em mới ngạc nhiên.

--Diễn viên chính thì có thể tham gia bất cứ bộ phim nào mà họ thấy thích, và có thể đóng chung với bất cứ ai trong làng điện ảnh, theo sự phân công của đạo diễn chứ không phải do sự chọn lựa của mình đâu. Miễn là mình hoàn thành tốt vai diễn, chứ em đừng tưởng hễ bộ phim nào có anh Phong thì phải có chị và ngựơc lại.. Chúng tôi không phải lúc nào cũng đóng cặp với nhau đâu. À, em biết diễn viên Hoàng Thông chứ?

--Dạ biết!

--Anh ấy đã đóng xong bộ phim hợp tác, bây giờ về lại với đoàn phim của ba chị rồi. Có thể... sau này, Hoàng Thông sẽ đóng chung với chị.

--Vậy còn anh Phong?

--Em đừng lo anh ấy thất nghiệp. Sắp tới ba chị sẽ giao cho anh ấy đóng thử vai phản diện nếu thành công, anh sẽ càng khẳng định được tên tuổi của mình trong nghệ thuật diễn xuất hơn.. Chị tin rằng anh Phong sẽ thừa khả năng vào vai em ạ.. ý! Hình như cô Giao gọi em kìa...

Nghe Huyền Vy nói vậy, Hạnh Kiều liền quan lại và nhìn thấy cô Giao đang đưa tay vẫy mình. Cô chào tạm biệt Huyền Vy:

--Em về nghe chị Vy!

--Ừ, đi đi để cô ấy đợi...

Cô Kim Giao đã nổ máy xe, khi Hạnh Kiều đến gần, cô hỏi:

--Huyền Vy cổ nói gì với cháu vậy hở?

--Dạ, cháu hỏi thăm chị ấy về anh Phong. Thì ra ảnh nói dối cô ạ. Chị Vy cho cháu biết.... bộ phim chưa được khởi quay và còn phải sửa lại đôi chút trong kịch bản.

Đôi mày cô Kim Giao nhíu lại:

--Vậy thì nó đi đâu? Không lẽ lại đi chơi chung với bạn của cháu?

Lại một lần nữa Hạnh Kiều nghe nhói tim:

--Cô muốn nói tới Diệu Lê đó hả?

-Ừ! mấy hôm cháu về quê, Diệu Lê thường đến kiếm Chấn Phong, coi bộ cũng tâm đầu ý hợp lắm.

--Như vậy là anh Phong thích cổ?

--Thích hay không cô chưa dám khẳng định nhưng từ dạo Mỹ Trân lấy chồng đến nay, có Diệu Lê cô không thấy Chấn Phong buồn, hy vọng là nó sẽ tìm được người vừa ý để thay thế Mỹ Trân trong tim nó bấy lâu.

--Anh Phong nói với cháu là.. ảnh không yêu Mỹ Trân.

Cô Kim Giao cười:

--Sự việc đã dở lỡ rồi, nó nói vậy để tự gạt mình thôi chứ không yêu làm sao có thể gần gũi bên nhau sáu năm dài mà không thấy nhàm chán chứ! Chấn Phong đã thất bại trong tình yêu nên tự an ủi mình thôi

Lời cô Giao làm Hạnh Kiều hoang mang. Có thật vậy không? Những gì cô Giao nói cũng có lý lắm chứ. Nếu đúng thế thì.. .những gì Chấn Phong kể với cô đều là giả hay sao? Kể cả những tình cảm đặc biệt của ảnh... Không lẽ nào là cô ngộ nhận thêm lần nữa hay sao?

Sao bữa cơm trưa, Hạnh Kiều gọi điện thoại tới sở làm của Diệu Lê.

Một người nào đó trả lời cô là Diệu Lê mấy ngày nay không có đi làm, Hạnh Kiều bàng hoàng. Như vậy là đúng rồi! Họ đã đi du lịch cùng nhau. vậy mà cô cứ tưởng rằng Chấn Phong sẽ bực bội khi cô bỏ về quê, và anh sẽ giận hờn oán trách. Cô còn bỏ ra cả một đêm dài suy nghĩ để lựa lời xin lỗi cho anh hết giận, cho anh được vui... không ngờ... người ta dối cô thôi.. Thật ra trong lòng họ đã yêu Diệu Lê.. Vậy mà còn làm bộ rầy cô, trách cô "tài lanh" không đúng chuyện!

Diệu Lê bây giờ thì bồ sướng rồi, có được người mình yêu bên cạnh, còn tôi... Một cô gái dại khờ luôn luôn đánh mất tình yêu...

Hạnh Kiều trở về phòng của mình. Cô lấy chiếc khăn tay hôm nào Chấn Phong đã băng vết thương nơi tay mình, nhìn ngắm mãi kỷ vật trong luyến tiếc. Cũng tại cô tất cả! Đã bao lần gần gũi bên cạnh Chấn Phong, anh đã tạo cho cô biết bao cơ hội, cô lại dại khờ che dấu nỗi lòng, lại còn đẩy anh vào tay người khác nữa! Đáng đời chưa Hạnh Kiều! Cớ sự này do mày tự gây ra còn luyến tiếc làm gì nữa chứ? thôi thì chấp nhận số phận đi Kiều ơi!..

Đau khổ tự trách mình, nước mắt Hạnh Kiều ứa ra, cô dùng chính chiếc khăn của Chấn Phong để thấm nước mắt... Lòng Hạnh Kiều trỗi dậy nỗi đau riêng.. Kỷ niệm còn đây, nhưng anh đã thuộc về người khác! Anh quên em thật rồi sao Phong?

Sau một hồi than thân trách phận, Hạnh Kiều ngẩng lên và giật thót mình khi nhìn thấy Chấn Phong. Anh đang đứng ngay cửa phòng, khoanh tay nhìn cô, không biết từ lúc nào.

Hạnh Kiều vội vã lau nước mắt, cô mỉm cười đứng lên:

--Anh Phong, anh về hồi nào? Sao vào đây mà không lên tiếng vậy?

Chấn Phong không trả lời, nét mặt anh nghiêm nghị không có lấy nụ cười như những lần gặp cô trước đây. Chấn Phong bước tới giật lấy chiếc khăn nhỏ trong tay Hạnh Kiều.

--Trả lại đây cho anh!

Hạnh Kiều sững sờ nhìn anh:

--Anh Phong! Anh làm gì vậy? Tại sao...

Chấn Phong khoát tay chặn lời cô:

--Đừng hỏi! Có hỏi em nên tự hỏi mình xem em đã làm gì? Anh không thèm nói chuyện với em nữa.

Nói đoạn Chấn Phong quay lưng đi, Hạnh Kiều bối rối gọi anh:

--Chấn Phong! Anh khoan đi đã...

Chấn Phong ngoảnh lại:

--Em muốn giải thích à?

--Không! Em chỉ muốn xin lỗi anh. Hôm đó vì vội quá, em quên...

--Một lý do không thể chấp nhận được. Anh đã nhắc với em nhiều lần, là sao có thể nói là quên. Em cứ tưởng anh là trẻ con hả Kiều? Em nhắm gạt anh nổi không?

Thấy sắc mặt đầy vẻ giận của Chấn Phong, Hạnh Kiều lo lắng:

--Tha lỗi cho em đi... Thật ra.. em ... em đâu phải cố ý.

--Vậy thì nói cho rõ nguyên nhân!

--Anh Phong, em không thể nói được.

--Không chịu nói, gọi anh lại làm gì?

--Em... Em muốn xin lỗi anh!

Chấn Phong lạnh lùng:

--Xin lỗi? Cô đã gây cho tôi sự hụt hẫng đến nhói cả tim, bây giờ nói hai tiếng xin lỗi là xóa hết được à? Đơn giản quá há!

Hạnh Kiều đan hai tay vào nhau giọng cô như muốn khóc:

--Em năn nỉ anh mà, anh Phong! Tha cho em lần này đi nghe, em hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

--Cô tưởng tôi còn để cho cô có lần sau ư?

Nước mắt Hạnh Kiều chảy ra, cô nghẹn ngào:

--Anh giận em thế nào cũng được, nhưng đừng có gọi em bằng cô, đừng xưng tiếng "tôi" xa lạ như vậy, em thật cảm thấy rất khó chịu.. Phong à, nếu ghét em anh có thể chửi, thậm chí muốn đánh em cũng được, nhưng anh đừng... đừng gọi em bằng cô.

Chấn Phong trợn mắt:

--Muốn bị đòn thật à? Được, tôi sẽ giúp cho cô toại nguyện.

Dứt lời, Chấn Phong bước nhanh tới... Hạnh Kiều cúi đầu nhận chịu sự trừng phạt. Bất chợt cô cảm thấy người mình mất thăng bằng và nằm trọn trong vòng tay yêu thương của Chấn Phong. Hạnh Kiều còn chưa hết bỡ ngỡ thì anh đã đặt lên môi cô nụ hôn nồng thắm, một cảm giác xâm chiếm tâm hồn cô. Hạnh Kiều hoàn toàn buông thả mình trong vòng tay âu yếm của người thương.

Giọng Chấn Phong thì thầm bên tai Hạnh Kiều:

--Nhớ em muốn chết được! Em ác lắm, biết không?

"Như vậy là Chấn Phong yêu cô!". Hành động của anh là một câu trả lời rõ ràng nhất, Hạnh Kiều hoàn toàn tin vào sự nhảy cảm của mình.

Đang trong trạng thái phấn chấn với niềm vui òa vỡ bất ngờ, bỗng dưng Hạnh Kiều sực nhớ đến Diệu Lê và vai trò của mình trong lời hứa giúp bạn. Cô giật mình tỉnh mộng, ngồi bật dậy rời khỏi Chấn Phong.

--Chuyện gì vậy?

Chấn Phong ngơ ngác nhìn Hạnh Kiều. Cô đưa tay sửa lại mái tóc, cố giữ vẻ bình thản như không biết điều gì vừa xảy ra.

--Không được đâu, anh Phong! Mình đã quá trớn rồi, em xin lỗi, giữa chúng ta không thể.

--Tại sao? Vừa rồi, em cũng có biểu hiện là yêu anh kia mà, sao tự dưng lại đổi ý vậy? Thật ra em lo sợ chuyện gì.

"Bình tĩnh đi Hạnh Kiều! không được để tình cảm bộc phát - không được giành người đàn ông mà Diệu Lê yêu. Đừng vì hắn mà để tình bạn thêm một lần đổ vỡ. Trên đời này đâu chỉ có một Chấn Phong".

Hạnh Kiều ngập ngừng lên tiếng:

--Anh Phong à... Em... em thành thật xin lỗi... vì hành động của anh quá bất ngờ cho nên em không cưỡng lại được. Em thật sự... không có nghĩ gì.. Đối với anh, em rất quí mến và tôn trọng nhưng em nghĩ là... em không yêu anh!

Chấn Phong mỉn cười:

--Không yêu thật sao? Hay là yêu mà không dám nhận! Đừng có sợ Hạnh Kiều! Anh Phong có từ chối em đâu.. Bây giờ anh đã biết thế nào là tình yêu rồi Kiều ạ! Thú vị vô cùng! Lúc đầu khi thấy mình cứ nghĩ nhiều về em, anh vẫn còn hoài nghi đó chỉ là do thói quen gần gũi nẩy sinh ra sự suy nghĩ đó, nhưng càng lúc anh cảm thấy mình cứ bị hình bóng em chi phối, cuối cùng anh đã xác định được.. Đó chính là tình yêu. Anh cảm thấy hạnh phúc khi có em bên cạnh Kiều ạ! Do đó khi em âm thầm trốn về quê, anh thấy giận ghê gớm, anh càng giận càng nhớ, anh rủ Diệu Lê về quê tìm em nhưng cô ấy không đi. Đi chơi với cổ anh vẫn không lúc nào quên em được, trông đợi từng ngày lại ở lâu nên anh bực mình bỏ sang nhà chú Lưu ở vài ngày cho đỡ nhớ. Hồi sáng anh với chú Lưu đi uống cà phê tình cờ anh nhìn thấy em đứng nói chuyện với Huyền Vy nên anh mới về đây đó.

Hạnh Kiều ngỡ ngàng:

--Sao lúc đó anh không gọi em?

--Anh không muốn Huyền Vy nhận ra tình cảm của mình, cô.. cô ấy.. anh rất khó nói. Vả lại, anh đang đi chung với chú Lưu nên đành kiên nhẫn đợi đến lúc về đây.

--Vậy sao anh lại nói dối với cô Giao là anh đi đóng phim?

--Chứ anh biết nói làm sao bây giờ. Biết anh tự dưng bỏ nhà qua bên chú Lưu ở cả tuần lễ, cô ấy chửi chết luôn!

--Vậy mà em cứ tưởng anh đi chơi với Diệu Lê. Em tưởng hai người bắt bồ với nhau rồi chứ nên chuẩn bị ăn "đầu heo quay"!

Chấn Phong lườm cô:

--Em gán ghép cho anh Diệu Lê là có nước em "ăn đòn" chứ ở đó mà đòi ăn đầu heo!

--Diệu Lê rất thương anh chớ bộ.

--Nhưng người anh thương lại là em! Hạnh Kiều à, đừng tự làm khổ mình và làm khổ lây cho anh nữa. Hãy nhìn nhận lòng mình đi em!

Hạnh Kiều quay mặt về hướng khác, cắn môi suy nghĩ... Giờ phút này, cô phải hết sức thận trọng trong từng câu nói va dè dặt hết nước về thái độ của mình... Tuy Chấn Phong xác nhận yêu cô, nhưng cô cũng không nên quá ích kỷ mà làm khổ bạn. Diệu Lê đã dệt mộng với Chấn Phong từ lâu, lúc cô còn để ý đến Trường Minh.. Sau khi thất bại mối tình đầu, chẳng lẽ cô bây giờ quay lại giành với bạn. Chấn Phong chỉ có một trái tim, giữa cô và Diệu Lê chắc chắn phải có một người bỏ cuộc... Hạnh Kiều thấy khó xử vô cùng, đành phải dùng kế hoãn binh.

--Anh Phong, em nhìn nhận là có quý mến anh, nhưng em không xác nhận đó là tình yêu. Tình cảm lứa đôi đối với em vô cùng quan trọng, em đã sơ ý ngộ nhận một lần nên không muốn có lần thứ hai. cách bày tỏ tình cảm của anh quá thẳng thắn và bất ngờ khiến cho em không tự chủ được, em không muốn mình lại sai lầm, vậy anh để cho em có thời gian hỏi lại trái tim mình, được không?

Chấn Phong gật đầu:

--Được! Vấn đế này đâu phải là chuyện một ngày một bữa mà anh phải gấp... Đối với em.. anh rất có lòng tin. Anh sẵn sàng chờ em Kiều ạ!

--Cảm ơn anh! Nhưng mà em nói trước, nếu em từ chối thì anh không được giận à nha!

--Trong tình cảm, anh chưa từng ép buộc ai hết. Em quá lo xa rồi! Nhưng mà anh không tin là em từ chối anh đâu!

Hạnh Kiều bĩu môi:

--Chưa gì đã kiêu căng, tự mãn! thái độ này đâu có giống với cá tính của anh.

Sực nhớ ra một chuyện, Hạnh Kiều nói:

--À, quên nữa! Anh có biết Diệu Lê đi đâu không? Lúc nãy em có điện thoại đến chỗ làm của cổ, người ta nói cổ nghĩ việc đã mấy ngày rồi. Cho nên..

--Cho nên em tưởng Diệu Lê đi với anh chứ gì? Hèn gì lúc nãy ngồi khóc lặng lẽ... thì ra là cô bé đang ghen!

Hạnh Kiều đỏ mặt cãi:

--Thôi đi anh đừng ở đó mà suy đoán tầm bậy. Làm ơn đến nhà Diệu Lê xem cổ có gì không, nếu không có gì thì anh rủ cổ đến đây chơi nhé.

--Diệu Lê là bạn em, lẽ ra em phải đi tìm cổ sao lại nhờ anh?

--Mẹ Diệu Lê vẫn còn giữ thành kiến với em, em làm sao đến nhà cổ được? Anh làm ơn đi gọi cổ giùm đi, tội nghiệp em mà...

Chấn Phong gật đầu:

--Được rồi! Anh đi liền đây! Em ở nhà đợi nhé!

Nói đoạn Chấn Phong đứng lên rời khỏi phòng.

Lát sau Hạnh Kiều đã nghe thấy tiếng xe máy của anh phía dưới nhà. Lòng Hạnh Kiều xôn xao với cảm giác buồn vui lẫn lộn. Cô vui vì biết mình là người Chấn Phong yêu mến, nhưng lại lo âu vì không biết phải nói như thế nào với Diệu Lê đây.
Hạnh Kiều ơi! Anh thành thật báo cho em tin buồn. Diệu Lê bị bệnh nặng đã vào bệnh vịên đa khoa từ bốn ngày nay. Lúc nãy anh đã gặp ba Diệu Lê ở nhà một mình, bác ấy bảo mẹ Diệu Lê đang nuôi bệnh cô ấy.

Vừa bước xuống xe, Chấn Phong đã nói một hơi dài khi nhìn thấy Hạnh Kiều.

Hạnh Kiều sững sờ khi nghe tin. Cô không ngờ bạn bệnh như thế mà mình vẫn chưa hay. Nỗi bất ngờ làm Hạnh Kiều đứng chết sững một chỗ. Chấn Phong vẫn chưa tắt máy xe. Anh hỏi:

--Thế nào em có định đi thăm bạn không?

Hạnh Kiều gật đầu ngay không chút do dự.

--Đi thì đi, anh chở em nhé!

Lên xe đi được nửa đường rồi Hạnh Kiều mới sực nhớ là cô không thể thăm Diệu Lê được khi có mặt bà Phan trong bệnh viện. Cô khẽ nói bên tai Chấn Phong:

--Ấy chết, suýt chút nữa em quên. Mẹ Diệu Lê ở đó nuôi bệnh, em làm sao vào thăm cổ được.

Chấn Phong nhăn mặt:

--Có gì mà ngại! Em khéo lo xa. Em đã có thiện ý đi thăm bạn mình lúc bệnh hoạn, chẳng lẽ đáp lại lòng tốt của em, mẹ ld lại đi đuổi em về hay sao?

--Anh Phong à, anh không biết rõ bác ấy hơn em đâu. Diệu Lê là con duy nhất mà cổ còn không nói tốt cho em được, khi lòng ghen làm mờ lý trí, người ta không dễ gì phân biệt được phải quấy đâu anh.

--Không sao đâu, em cứ bình tĩnh đi với anh. Tới đó rồi, anh sẽ vào trước và tìm cách để em vào sau. Anh nghĩ, có anh đến chắc bác ấy sẽ ra ngoài để anh với Diệu Lê nói chuyện, chừng đó anh sẽ gọi em, có được không?

--cũng được, để đến nơi rồi hẳn tính.

Gởi xe xong, Chấn Phong đưa Hạnh Kiều ra ngoài căng tin. Anh nói:

--Ba Diệu Lê nói cô ấy nằm dãy trệt, phòng 316. Em ngồi đây uống nước đợi anh nha.

Nói đoạn Chấn Phong gọi một ly đá chanh cho Hạnh Kiều rồi bước ra.

Công việc tìm kiếm của chàng không mấy khó khăn vì dãy phòng dành cho những bệnh nhân viêm khớp nằm ở ngay dãy ngoài.

Diệu Lê nằm tựa lưng vào tường, đầu kê gối cao để mẹ bón cháo. Gặp cô, Chấn Phong thoáng sững sờ. Chỉ mới mấy hôm thôi mà trông cô thay đổi hẳn, da trắng xanh, gương mặt hốc hác, và gầy đi nhiều. Nhìn ra cửa thấy anh Diệu Lê kêu lên mừng rỡ:

--Anh Phong, mẹ ơi! Anh ấy đến rồi.

Bà Phan quay lại, bà đưa mắt nhìn Chấn Phong với vẻ trách móc:

--Chấn Phong à, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Diệu Lê bệnh đã gần cả tuần rồi, lúc nào nó cũng mong nhớ cậu. Nó có đọc số điện thoại nhà cậu để nhờ tôi gọi, nhưng chuông đổ không ai bắt máy, có khi nghe một giọng đàn ông bảo rằng cậu vắng nhà, nhưng không nói là đi đâu. Tôi còn tưởng là cậu không quan tâm gì đến Diệu Lê nữa chứ.

Những lời oán trách của bà Phan làm Chấn Phong phật ý, anh có cảm giác bà đang đổ lỗi cho mình, buộc mình phải có trách nhiệm với Diệu Lê, trong khi giữa hai người không có quan hệ gì đặc biệt.

Nhìn nét mặt của Chấn Phong, có lẽ Diệu Lê cũng đoán được là anh đang nghĩ gì, cô lắc đầu nói với mẹ:

--Anh Phong có thành ý đến thăm con là quý lắm rồi, mẹ không nên trách phiền anh ấy. Thật ra tụi con chưa là gì của nhau, thăm hay không là tùy ý anh ấy thôi.

Chấn Phong ngồi xuống bên cạnh giường Diệu Lê:

--Xin lỗi nha Diệu Lê, anh không biết là em đang bệnh. Nếu biết anh đâu thể nào bỏ mặc em mà không tới thăm. Diệu Lê đừng buồn nhé!

Diệu Lê nở nụ cười héo hắt:

--Không có sao, em đâu có ý trách anh đâu.

--Em bệnh thế nào hả Lê?

--Em cũng không biết. Từ khoảng hai tháng trở lại đây, em thường bị đau nhức cả người, nhưng đau nhiều là ở mấy khớp xương chân, có khi nó xưng đỏ lên rồi sau đó uống thuốc vào lại xẹp. Nhiều lần như vậy, tới tuần lễ vừa rồi, vừa ngủ dậy em cảm thấy nhức cả hai đầu gối, đau đến nỗi xuống giường không được nữa. Mẹ em thấy vậy mới kêu taxi đưa em vào đây. Bác sĩ khám nói em bị viêm đa khớp và cho nhập viện. Em nằm đây tất cả đã bốn ngày rồi.

Diệu Lê định nói thêm "ngày nào em cũng nghĩ đến anh và chờ mong anh", nhưng rồi cô kịp kềm lại. Tình cảm của cô ra sao, chắc chắn là Chấn Phong đã đoán biết rồi, nhưng thái độ của anh không có biểu hiện gì là đáp lại, cho nên Diệu Lê chỉ biết buồn.

Bà Phan bất chợt lên tiếng:

--Phong à, sẵn có cháu ở đây, bác nhờ cháu trông chừng Diệu Lê giùm, bác về nhà lấy thêm tiền và mua một ít đồ dùng, lát chiều bác trở vào được không?

Nghĩ đây là dịp may hiếm có để Hạnh Kiều vào gặp Diệu Lê, Chấn Phong gật đầu ngay không chút do dự:

--Dạ được, bác cứ yên tâm về đi, cháu sẽ ngồi lại trông chừng Diệu Lê.

Bà Phan thu dọn bớt đồ đạc gom về, khi chỉ còn lại hai người, Chấn Phong khẽ nói:

--Diệu Lê à, Hạnh Kiều cũng có đến thăm em nữa đó, nhưng vì ngại gặp mẹ em nên cổ phải ở ngoài căng tin. Để anh ra gọi cổ vào đây.

--Khoan đã.

Chấn Phong vừa nhổm dậy thì Diệu Lê đã lên tiếng cản ngăn.

--Mẹ em vừa mới đi, anh xuống theo liền coi chừng mẹ biết đó. Vả lại, nếu Hạnh Kiều ngồi ở căng tin thì chắc chắn cổ sẽ thấy mẹ em từ trong này đi ra, lúc đó cổ tự động vào thôi, anh không cần phải gọi.

Diệu Lê đã nói vậy, Chấn Phong đành dừng chân. Anh nhìn quanh rồi hỏi:

--Ở đây có vẻ ồn ào quá, tối em ngủ có được không Lê?

Diệu Lê lắc đầu:

--Làm sao mà ngủ được hả anh? Sự ồn ào này đối với em không thành vấn đề, nhưng em không ngủ được là vì chuyện khác. Chấn Phong, em muốn biết mấy ngày nay anh đi đâu? Có phải anh về quê đón Hạnh Kiều lên không hả?

Chấn Phong cười:

--Anh làm sao biết cô ấy ở đâu mà đón. Mấy bữa nay buồn quá anh sang nhà chú Lưu tài xế ở chơi bên đó với chú, anh mới ghé về nhà trưa nay, Hạnh Kiều cũng vừa lên hồi sáng. Anh với cổ định mời em sang chơi, gặp bác trai mới hay em bệnh. Đừng trách anh vô tình nghe Lê.

--Mấy ngày nay em ở đây lúc nào cũng thấy tủi, mỗi đêm em khóc và nghĩ về anh. Em thật không hiểu tại sao số kiếp mình lại vô duyên đến thế. Lúc cảm thấy cô đơn, bên cạnh em không có một người.

Vừa dứt lời, có lẽ vì quá xúc động nên nước mắt Diệu Lê ứa ra. Chấn Phong cảm thấy tội nghiệp cho cô. Anh dịu dàng an ủi:

--Diệu Lê em đừng buồn. Từ nay em sẽ không còn cô đơn nữa, bên cạnh em còn có anh và Hạnh Kiều, anh hứa thường xuyên lui tới đây thăm em.

Diệu Lê nghẹn ngào:

--Bệnh của em không biết đến chừng nào mới khỏi, em sợ quá anh Phong. Đôi chân của em đau lắm.

Diệu Lê gục khóc trên vai Chấn Phong. Anh cảm nhận hơi thở một gần, từng giọt lệ ấm nóng rơi xuống trên áo. Chấn Phong vuốt nhẹ tóc cô:

--Đừng khóc nữa, Diệu Lê. Em sẽ khỏi bệnh mà, không có sao đâu.

Đúng lúc đó, Hạnh Kiều từ bên ngoài bước vào với túi xách trĩu nặng trái cây, bánh, sữa. Cô khựng lại ngay cửa phòng khi nhìn thấy cảnh âu yếm giữa Diệu Lê và Chấn Phong.

--Xin lỗi, tôi... tôi vào không đúng lúc.

Hạnh Kiều ngượng ngùng nói khi Diệu Lê vừa nhìn ra và gặp cô. Rời khỏi vai Chấn Phong, Diệu Lê cười với bạn:

--Hạnh Kiều, nãy giờ bồ ở đâu? Bồ có thấy mẹ tôi chứ?

--Có, tôi ở căng tin nhìn thấy mẹ bồ xách giỏ ra ngoài, tôi đoán chắc anh Phong ở đây nên bác ấy về nhà. Thế là tôi vội vàng trở ra cổng để tìm mua mấy thứ này cho bồ đây.

Vừa nói Hạnh Kiều vừa bày trái cây, mấy hộp sữa và hộp bánh chapie ra chiếc tủ nhỏ kê lên bên cạnh giường Diệu Lê. Diệu Lê nhăn mặt:

--Mua làm gì nhiều dữ vậy Kiều? Mình có ăn uống gì được đâu.

Hạnh Kiều mở to mắt nhìn bạn:

--Ồ! Bây giờ tôi để ý thấy bồ gầy đi nhiều, làn da lại xanh xao... Không được rồi Lê ơi! Phải tẩm bổ nhiều một chút. À, bồ bị bệnh gì mà phải vào đây?

--Bác sĩ bảo tôi bị viêm đa khớp.

--Ý bệnh đó nguy hiểm lắm, đừng có coi thường nha! hồi trước mình có cô bạn cũng bị viêm khớp ở khủy tay, cổ điều trị gần nửa năm không hết, sau này... vì bệnh trong nhiễm trùng làm mủ nên bác sĩ phải cưa đi một phần cánh tay của cổ...

Diệu Lê ôm mặt hét lên:

--Thôi đi, bồ đừng kể làm tôi sợ quá...

Chấn Phong có ý trách Hạnh Kiều:

--Đi thăm bệnh, em không nên kể những chuyện đó, coi chừng Diệu Lê bị ám ảnh rồi đâm ra hoang mang. Nói chuyện gì vui hơn đi em.

Hạnh Kiều đứng tần ngần không biết phải nói gì. Bất chợt Diệu Lê khều tay cô, ra ý bảo cô mời Chấn Phong đi chỗ khác để hai người nói chuyện. Đoán bạn có chuyện riêng muốn nói với mình, Hạnh Kiều gọi Chấn Phong:

--anh Phong à!

--Gì hở?

--Em... em có chuyện riêng muốn nói với Diệu Lê. Anh ở đây không được tiện lắm, hay là anh đi tránh một lát hãy vào nha.

--Chuyện gì mà bí mật vậy chứ? Đựơc rồi, anh không muốn tò mò chuyện phụ nữ đâu. Hay là vầy đi, anh xuống trước, lấy xe ra ngoài cổng đợi em. Em với Diệu Lê cứ tâm sự thoải mái.

Chấn Phong đi rồi, Hạnh Kiều vẫn có cảm giác như Diệu Lê vẫn còn buồn. Dường như cô đang giận ai thì phải. Hạnh Kiều ngồi xuống bên bạn:

--Sao tự dưng buồn vậy Diệu Lê? Bộ đang có tâm sự gì hả?

Diệu Lê nói như gắt:

--Tại bồ đó chứ ai, khi không lại bảo anh Phong về, người ta chưa kịp nói gì hết...

Hạnh Kiều ngạc nhiên:

--Hả? Chớ không phải lúc nãy bồ ra hiệu cho tôi làm như vậy hay sao?

--Tôi chỉ kêu bồ nói với ảnh tránh mặt giây lát để tụi mình bàn chuyện, chứ có kêu bồ bảo ảnh ra ngoài đợi về đâu. Bồ thật là.. .Tự dưng làm người ta mất vui.

--Hơ! Bồ cũng nghe rồi mà, tôi đâu có kêu anh Chấn Phong ra về, tại ảnh tự nói ra chớ bộ. Nếu bồ không chịu tôi sẽ xuống gọi ảnh vào đây luôn.

--Ê, không cần đâu. Người ta đã muốn bỏ đi, mình chạy theo gọi lại coi sao được.

--Nếu vậy bồ đừng có trách tôi, tôi không phải là không muốn giúp bồ. Diệu Lê à, thời gian tôi về quê, hai người ở trên này chắc là ... thường đi chơi lắm hả? Tình cảm đã tiến triển tới đâu rồi, nói cho tôi mừng với.

--Bồ hỏi anh Phong đó hả?

--Chứ còn ai, làm bộ hoài. Thế nào? Hai người có hứa hẹn gì nhau chưa?

Diệu Lê lắc đầu. Hạnh Kiều đọc thấy nỗi buồn trong đôi mắt cô:

--Tình cảm của mình không có kết quả gì hết Kiều ạ. Bồ đi rồi là một nửa linh hồn anh Phong cũng theo bồ ra đi, ảnh đi bên cạnh tôi chỉ là hình thức, còn tâm tư lại gởi đến một người. Thật ra là Chấn Phong ảnh thích bồ hơn tôi.

Hạnh Kiều đỏ mặt chối biến:

--Đâu có, bồ chỉ hoài nghi thôi, anh Phong làm sao mà thích tôi được chứ. Ảnh chỉ xem tôi như ..

--Như là người yêu - Diệu Lê chận lời bạn - Hạnh Kiều à, tôi không có nói sai đâu. Anh Phong ảnh thích bồ thật đó. Chuyện này tôi đã lờ mờ nhận ra từ đầu, nhưng lại cho là mình đa nghi, đến khi bồ đi rồi nhìn cử chỉ anh Phong, tôi biết chắc là như vậy. Hạnh Kiều, nói thật với tôi đi, bồ có thích ảnh không?

--Ơ... Tôi hả? Tôi...

--Có hay không chỉ một tiếng là trả lời được thôi, tại sao bồ lại lúng túng như vậy? Hay là bồ cũng đã yêu người tôi yêu?

--Không, không có.- Hạnh Kiều lắc đầu lia lịa - Diệu Lê, mình không có ý nghĩ đó đâu.

--Vậy thì tốt rồi, mình chỉ sợ bồ thương Chấn Phong rồi khổ cho mình, nếu bồ nói không thì tốt. Mình tin bồ và hoàn toàn an tâm.

Hạnh Kiều băn khoăn:

--Sao Diệu Lê lại nói như vậy?

--Để từ từ rồi mình kể cho Hạnh Kiều nghe. Có một lần mình đi ăn sáng với Chấn Phong. Trong bữa ăn, mình đã biểu lộ những cử chỉ thân ái, lo lắng cho anh Phong chu đáo và còn lại nói xa nói gần về chuyện tình yêu. Anh Phong bảo chỉ xem mình là bạn, lòng anh đã trót yêu một người không phải là tôi.

--Vậy sao bồ không hỏi rõ ảnh?

--Tôi có hỏi nhưng ảnh không chịu nói. Ảnh chỉ nói không biết người ta có thương ảnh hay không? Tôi lại hỏi ảnh rằng, nếu như người đó không thương ảnh thì ảnh có chấp nhận tôi không?

--Rồi Chấn Phong trả lời sao hả?

--Ha! Bồ có vẻ nôn nóng quá nhỉ. Để từ từ rồi tôi sẽ kể tiếp, anh Phong trả lời rằng chuyện tình cảm không thể nói trước được. Cũng như ảnh, trước đây ảnh không bao giờ nghĩ rằng ảnh sẽ yêu người con gái đó, nhưng cuối cùng ảnh cũng đã yêu và còn yêu thật là nhiều. Ảnh hy vọng cô ta sẽ không từ chối. Hạnh Kiều à, mình đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, người con gái anh Phong nói chính là bồ chứ không ai khác. Hạnh Kiều, nếu thật sự là bồ thì tôi thật không ngờ và cũng không thể chịu đựng nổi, tôi sẽ chết mất thôi Kiều ạ. Tôi yêu anh Phong. Vì ảnh mà tôi không ngại ngần từ chối Cao Thái, người mà mẹ tôi có ý chọn cho tôi. Tôi đã đặt hết niềm tin vào Chấn Phong, mất ảnh là tôi mất hết tất cả. Tôi... tôi không chịu đựng nổi thất vọng này đâu.

Dứt lời, Diệu Lê bật khóc thành tiếng. Cô òa lên nức nở, lệ tràn như mưa. Hạnh Kiều cảm thấy lúng túng khó xử, lòng dạ cô rối bời. Những giọt lệ của Diệu Lê làm cô cảm thấy mình có lỗi. Cô chưa tìm ra được lý lẽ gì để nói thì Diệu Lê đã tiếp tục than thở trong nước mắt:

--Hạnh Kiều, bệnh viêm khớp của mình đã khởi phát khá nặng rồi, không biết có hy vọng chữa khỏi hay không? Mình đang lo sợ bị tàn tật, không đi lại được nữa. Niềm an ủi lớn nhất của mình bây giờ là tình yêu của Chấn Phong. Tuy bây giờ ảnh chưa yêu mình, nhưng mình vẫn có quyền hy vọng. Chỉ cần bồ đối với ảnh không có tình yêu, ảnh sẽ nghĩ lại mà chấp nhận tình yêu mình. Kiều ạ, nhân vật quan trọng nhất có thể quyết định việc này chính là bồ đó. Bồ không gạt mình chứ, Hạnh Kiều? Bồ.. bồ không yêu anh ấy phải không?

Hạnh Kiều cắn môi. Tình thế đã đến nước này, nếu cô nói thật với Diệu Lê là cô thương Chấn Phong thì là quá nhẫn tâm, sự thật này sẽ là một cú sốc lớn đối với Diệu Lê giữa lúc cô ta đang lâm bệnh. Hạnh Kiều đành gật đầu nói dối:

--Phải, tôi không yêu anh Phong của bồ đâu.

Diệu Lê cười trong nước mắt:

--Cảm ơn, cảm ơn bồ, vậy là quá tốt đối với tôi rồi. Chỉ cần bồ không có biểu hiện tình cảm với Chấn Phong, trước sau gì anh ấy cũng sẽ chấp nhận tôi, tôi tin như vậy. Hạnh Kiều, lúc nãy anh Phong có hứa sẽ tới thăm tôi mỗi ngày, như vậy là tôi có hy vọng rồi. Kiều à, mình là bạn bè, chuyện gì bồ giúp được cho tôi, thì giúp giùm nha.

Hạnh Kiều cố nén tiếng thở dài:

--Bồ lại muốn tôi giúp gì nữa đây?

--Kiều có điều kiện gần gũi với anh Phong nhiều hơn, hãy nói giùm với anh ấy về tâm sự của tôi, để anh ấy hiểu rằng ảnh là người mà tôi yêu thương nhất, là niềm tin để tôi bám víu vào đó mà vượt qua cả bệnh tật và khổ đau. Nói tóm lại, là bồ cố gắng giúp cho tôi đạt thành sở nguyện. Có một người bạn tốt như bồ, Diệu Lê này không còn gì sung sướng hơn.

--Diệu Lê!

--Kiều hứa với tôi nha. Những ngày tháng tới tôi sống trong tâm trạng thế nào đều tùy thuộc vào sự giúp đỡ tích cực của bồ đó. Hãy hứa để tôi yên lòng đi, Hạnh Kiều.

--Được tôi hứa.

--Cảm ơn bồ nhiều lắm, Kiều ơi.

--Bây giờ tôi về nghe Diệu Lê. Bồ ở lại ráng lo dưỡng bệnh, khi nào rảnh tôi sẽ vào thăm.

--Ừ, cảm ơn Hạnh Kiều nhé. Nhớ nhắc anh Phong vào đây thăm tôi nghe.

Hạnh Kiều đi như chạy ra khỏi phòng bệnh. Tâm trạng cô rối bời, con tim đầy đau khổ. Làm sao bây giờ đây? Cô không thể giành tình yêu với bạn, mặt mũi nào ăn nói với Diệu Lê? Bạn của cô đang bệnh, tinh thần sa sút, thân thể gầy mòn, cô ấy nói chỉ cần có tình cảm của Chấn Phong thì cô sẽ vượt qua được tất cả. Vậy thì sao? Chẳng lẽ Kiều nhẫn tâm gieo thêm đau khổ cho Diệu Lê? Trong phút chốc cô quyết định bỏ cuộc. Dù sao thì cô cũng chưa hề nói với Chấn Phong về tình cảm của mình, cô có thể giấu kín nó tận đáy con tim. Chỉ cần cô lắc đầu là Diệu Lê sẽ có hạnh phúc. Chấn Phong, xin lỗi anh, em không thể vì ích kỷ cá nhân mà gây cho người khác nỗi thất vọng. Hiểu cho em, Phong ơi!...
Chấn Phong xách lẳng hoa tươi bước vào nhà. Gặp ông Sơn Nam đang ngồi đọc báo trên ghế salon, anh khẽ hỏi:

--Dượng út à, dượng có thấy Hạnh Kiều đâu không?

Mắt vẫn không rời khỏi tờ báo, ông Sơn Nam đáp:

--Cô ấy vừa mới đi làm về, hình như đang ở trong phòng thì phải.

Chấn Phong xách lẵng hoa lên phòng Hạnh Kiều. Cửa phòng đóng chặt. Anh gõ cửa gọi cô:

--Hạnh Kiều mở cửa đi. Anh mang cái này cho em hay lắm.

Tiếng Hạnh Kiều từ bên trong vọng ra:

--Để lúc khác đi nha anh Phong, em nhức đầu lắm.

Chấn Phong đượm đầy lo lắng:

--Em bệnh hả Kiều? Mở cửa ra anh xem nào. Nếu không khỏe thì nói với cô út cho thuốc uống tại sao lại nhốt mình trong phòng như vậy chớ?

--Em không sao đâu, chỉ hơi mệt một chút thôi. Anh để yên cho em nghỉ ngơi, khi nào khỏe em sẽ ra ngoài. À, anh Phong! Lát nữa anh nhớ đi thăm Diệu Lê giùm em nhé.

--Hồi trưa này anh đã đi rồi.

--Buổi trưa là "bổn phận" của anh, còn chiều nay anh đi giùm em. Nhớ đừng quên nha.

--Sao lạ vậy Kiều? Sao tự dưng em lại buộc anh phải có bổn phận với Diệu Lê? Anh và cổ...

--Đừng nói nhiều nữa anh Phong, làm ơn giúp em đi. Bây giờ em cần được nghỉ ngơi.

Chấn Phong thở dài, anh mang lẵng hoa trở về phòng mình, lòng buồn man mác. Mấy ngày nay thái độ của Hạnh Kiều rất lạ, dường như cô không muốn gặp anh. Chấn Phong biết tại sao Hạnh Kiều lại trở thành như vậy. Anh quyết định đến gặp Diệu Lê. Đối với anh, tình cảm phải phân biệt rõ ràng. Chấn Phong không muốn người mình yêu phải hy sinh vô nghĩa....





Hạnh Kiều đứng một mình trên sân thượng đưa mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao. Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, Chấn Phong vẫn chưa về. Có lẽ đêm nay anh ở lại bệnh viện cũng nên. Hạnh Kiều buồn bã tựa người vào banconi, cô nghĩ về Chấn Phong với lòng yêu và nỗi nhớ. Tuy rằng muốn anh chọn Diệu Lê, Hạnh Kiều vẫn không tránh được nỗi đau âm thầm trong tim. giờ này có lẽ Chấn Phong đang săn sóc Diệu Lê, cũng có thể cô đang ngủ trong vòng tay anh... Hạnh Kiều nghe cô đơn vô cùng, cô cảm thấy mình quá bất hạnh, không được quyền chọn lựa trong tình yêu...

--Hạnh Kiều!

Cùng với tiếng gọi êm đềm, Chấn Phong xuất hiện ngay bên cạnh Hạnh Kiều. Cô muốn hỏi anh tại sao về muộn, nhưng ngoài miệng lại nói khác đi.

--Anh về rồi à, sao anh biết em ở đây vậy?

Chấn Phong không trả lời anh đưa tay đặt lên vầng trán thông minh của Hạnh Kiều:

--Còn nhức đầu không em? Trên này gió lạnh lắm, em lên đây làm gì? Đi xuống nhà anh có chuyện muốn nói với em.

Cánh tay Chấn Phong vừa choàng qua bờ vai Hạnh Kiều đã bị cô né tránh, cô gạt tay anh ra:

--Chấn Phong, anh đừng làm vậy, có chuyện gì anh nói ở đây đi, em không xuống dưới.

--Được, để anh cho em xem vật này, ở đây tối sợ em không nhìn rõ. Em xem nè, có đẹp hay không?

Dứt lời Chấn Phong giơ cao lẵng hoa trước mắt Hạnh Kiều. Đôi mắt cô tròn xoe. Ôi! Trong tay anh là lẵng hoa tuyệt vời, những bông hoa xinh xinh với hai màu tím trắng pha trộn nhau trông thật quyến rũ. Hạnh Kiều buột miệng khen:

--Ồ, đẹp quá! Ở đâu anh có vậy?

--Anh đã tìm thấy loại hoa này ở phía sau vườn kiểng nhà chú Lưu, chính chú ấy mang nó đặt vào ống trúc này cho anh. Em xem nè, có phải là hoa nhị sắc mà em kể với anh không?

Hạnh Kiều lắc đầu:

--Không phải, nhưng cũng là hai màu tím trắng, đẹp ghê há anh Phong.

--Em thích chứ gì? Vậy anh tặng lẵng hoa này cho em.

Đã đưa tay định nhận lấy lẵng hoa, nhưng sực nhớ lại chuyện phải làm. Hạnh Kiều lại lắc đầu:

--Em không thích hoa này đâu anh. Anh nên để dành tặng cho Diệu Lê, chắc cô ấy sẽ thích lắm.

Chấn Phong nhăn mặt:

--Sao em cứ như vậy hoài Kiều? Thật ra là em muốn gì đây?

Hạnh Kiều thấy đã đến lúc phải kết thúc vấn đề, cô khoanh tay nhìn Chấn Phong nghiêm giọng nói:

--Anh Phong mấy ngày nay em đã suy nghĩ kỹ rồi và cần thấy nói rõ với anh, tình cảm em dành cho anh bấy lâu nay chỉ đơn thuần là tình bạn, cũng giống như anh và Mỹ Trân lúc xưa thôi, em xin anh đừng có lầm lẫn. Thật ra đó không phải là tình yêu đâu anh.

--Vậy sao? Vậy câu trả lời của em là...

--Là em không có tình ý với anh, Chấn Phong. Người thật lòng yêu thương anh chính là Diệu Lê, không phải là em. Chính cô ấy mới là người mà anh cần, cổ sẽ đem lại cho anh cảm giác hạnh phúc.

Chấn Phong nhìn Hạnh Kiều đăm đăm. Ánh mắt anh toát lên một vẻ gì đó thật dữ dội làm Hạnh Kiều phải tránh đi nơi khác. Chấn Phong đưa tay nâng mặt cô, buộc cô phải đối diện với anh và cô nghe giọng anh lạnh băng:

--Hạnh Kiều, em xác nhận là không yêu anh chứ gì? Được, vậy hãy nhìn thẳng vào mặt anh, không được tránh né. Đây, đây là lẵng hoa tình yêu mà anh cố tình tìm cho được và gói trọn lòng yêu trao cho em. Nếu em thật sự không thích nó, cũng như em không hề yêu thương anh thì em quăng bỏ nó đi. Hãy vứt bỏ tình yêu này như là một chướng ngại bên em vậy. Chỉ cần em quăng bỏ lẵng hoa này ở ngay trước mặt anh thì anh hứa sẽ không phiền em nữa.

Dứt lời Chấn Phong đặt lẵng hoa nhỏ vào tay Hạnh Kiều, cô lắc đầu đẩy ra:

--Em nói thế anh cũng hiểu rồi, đừng có ép em mà, anh Phong.

--Không được, trăm lời nói đôi khi không sánh bằng một hành động, em sẽ làm được mà, trừ phi em yêu anh thì em mới không đành lòng thôi.

Hạnh Kiều nhận lẵng hoa trong tay Chấn Phong, lòng cô thoáng rung lên niềm xao động. Tất cả tấm lòng anh, tình cảm của anh đều gởi vào đây. Cô cảm thấy thương thật nhiều kỷ vật đáng yêu này, thậm chí cô muốn nâng niu và hôn lên những bông hoa bé bỏng này để biểu lộ lòng yêu dấu... nhưng mà cô có thể làm như vậy được sao? Những lời khẩn cầu của Diệu Lê khi nói chuyện với cô, cô làm sao quên được. Nếu mất đi Chấn Phong, Diệu Lê sẽ đau khổ biết chừng nào. "Đành vậy thôi Phong ơi, anh đừng trách em". Cố giữ vẻ bình thản Hạnh Kiều giơ cao lẵng hoa, giọng cô ráo hoảnh:

--Chấn Phong, xin lỗi nha.

Nói xong, Hạnh Kiều mạnh tay ném mạnh lẵng hoa xuống dưới mặt đường. Tim Chấn Phong đau nhói. Trong anh như có cái gì vừa đổ vỡ. Hạnh Kiều thấy mặt anh tái đi, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh:

--Tốt lắm, em có biểu hịên rất giỏi, Kiều ạ. Anh thật không ngờ.. Được, em muốn anh cưới Diệu Lê chứ gì? Bây giờ anh có thể nói cho em biết, cô ấy đã xuất viện chiều nay, và anh đưa cô ấy về nhà nên mới trở về đây tối vậy. Diệu Lê sẽ không có sao đâu. Bệnh của cô ấy không phải là bất trị. Hạnh Kiều, em đúng là người bạn tốt nhất đời. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể khiến cho em vui, để em được toại nguyện. Ngay bây giờ anh sẽ quay lại nhà Diệu Lê và cầu hôn cô ấy. Anh sẽ cưới cổ trong năm nay, ngay sau khi cổ hoàn toàn bình phục. Vậy em vui rồi chứ?

Nói xong không đợi cho Hạnh Kiều có phản ứng gì đáp lại. Chấn Phong đã vội vã quay lưng bước đi thật vội vàng. Hạnh Kiều đứng chết lặng nhìn theo anh, lòng đau khổ mà không dám gọi. Chấn Phong đi rồi, cô đưa hai tay ôm lấy mặt nức nở khóc. Chưa bao giờ Hạnh Kiều cảm thấy mình thèm được khóc như lúc này, khi tự mình chọn lấy con đường đau khổ trong khi cánh cửa hạnh phúc đang mở rộng trước mặt mà không thể bước vào.

Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt đẫm đầy lệ, Hạnh Kiều nhìn xuống sân và thấy Chấn Phong đang lái xe rời khỏi nhà. Như vậy là anh nói thật chứ không hề gạt cô. Anh đến nhà Diệu Lê. Cô không biết anh có cầu hôn cô bạn mình không, nhưng lời nói của cô lúc nãy đã đẩy anh rời xa cô mãi mãi. Mọi chuyện là do cô gây nên, phải can đảm chấp nhận hậu quả chứ, bộ chết là xóa được hay sao? Đã hy sinh thì hy sinh như thế nào cho trọn vẹn. Nếu cô chết đi, Diệu Lê làm sao có thể sống yên bên cạnh Chấn Phong. Vô tình cô lại làm khổ bạn. Không thể nào, dù đau khổ dâng tràn, dù trái tim tan nát, cô vẫn phải chấp nhận mà không được hành động liều lĩnh, cũng không tỏ ra là mình tuyệt vọng. Khóc đã rồi, Hạnh Kiều thẫn thờ lê từng bước chân nặng nhọc trở xuống nhà với một tâm hồn đã lịm chết theo những bước chân xa dần của người đàn ông cô yêu thương.

Nhớ lắm mà em phải lạnh lùng
Như không thương nhớ chẳng chờ mong
Trời ơi khi đóng vai hờ hững
Là nát lòng em anh biết không?





Hạnh Kiều giật mình tỉnh giấc lúc nghe tiếng còi xe inh ỏi ngoài mặt đường vọng lại. Cô nhổm dậy, cảm thấy đầu óc váng vất, khó chịu. Nhìn đồng hồ tay đã thấy tám giờ, Hạnh Kiều giật thót mình. Thôi chết rồi, hôm nay cô đã ngủ quá trưa, giờ này làm sao còn đến trường được nữa. Trời ơi! Trễ quá rồi, đành phải điện thoại báo bệnh để nghỉ thôi, chắc thế nào cũng bị ban giám hiệu khiển trách. Chưa bao giờ cô lại thấy mình trở nên bê bối thế này. Sao không ai đánh thức giùm cô. Thường thì Chấn Phong hay làm việc đó. Phải rồi, đêm qua anh đã giận cô, chắc anh đã giận luôn thật rồi mới bỏ cho cô ngủ trễ. Khi đầu óc tỉnh táo chút, Hạnh Kiều mới nhận ra mọi việc, không biết đêm qua Chấn Phong về nhà lúc mấy giờ? Đánh răng rửa mặt xong, Hạnh Kiều nhanh chóng rời khỏi phòng xuống dưới nhà để gọi điện báo nghỉ. Cô ngạc nhiên khi thấy ông Sơn Nam bận bộ đồ vest xám thật sang trọng đang ngồi chờ đợi trên ghế, còn bác sĩ Kim Giao thì đứng trước gương vuốt lại nếp áo dài, gương mặt cô Giao hôm nay trang điểm cẩn thận, tóc bới cao, cổ đeo chuỗi ngọc thật sang. Nhìn thấy Hạnh Kiều, Kim Giao mỉm cười:

--Cháu dậy rồi hả? Tám giờ rồi, làm sao đi làm được?

--Dạ cháu đang định xin nghỉ bữa nay. Hôm nay cô không đi làm sao? Cô dượng định đi đâu mà sửa soạn chu đáo quá thế?

--Sáng sớm nay Chấn Phong gọi điện về, nó nhờ cô dượng sang nhà Diệu Lê để bàn chuyện hôn nhân. Bộ cháu chưa biết chuyện đó hả?

Hạnh Kiều thót tim, Chấn Phong cưới Diệu Lê thật sao? Tại sao lại gấp như vậy chứ? Cô nghe toát mồ hôi, hai chân đứng không muốn vững, nhưng vẫn phải gượng cười:

--Cháu biết, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Bộ hôm qua anh Phong không về nhà sao?

Ông Sơn Nam lắc đầu:

--Không cháu ạ. Cả đêm qua Chấn Phong ở bên nhà Diệu Lê. Cậu ấy gọi điện về lúc sáu giờ sáng. Tin vui này đến thật bất ngờ. Có lẽ Chấn Phong cảm thấy đã đến lúc cần người đàn bà bên cạnh.

Cô Kim Giao sau khi đã ngắm kỹ mình trong gương, cô quay lại nói với chồng:

--Xong rồi, mình đi để nó trông anh ạ. Hạnh Kiều, cháu ở lại coi chừng nhà giùm cô. Nghe Chấn Phong nói mẹ Diệu Lê mời dùng cơm luôn, có thể cô dượng về muộn. Cháu ở nhà tự nấu ăn đi nhé. Thôi, cô dượng đi nha. Dắt xe ra đi anh Nam.

Hai vợ chồng cô Kim Giao đi rồi, Hạnh Kiều mới có thể để lộ ra nỗi đau khổ tự nãy giờ đang kềm nén trong lòng. Cô thẫn thờ bước ra sân, bất chợt thấy mấy cành hoa hôm qua cô đã ném từ trên sân thượng xuống, ống tre tách đôi, đất bên trong vươn vải đầy sân. Qua một đêm, những bông hoa hai màu ấy đã héo tàn, tơi tả nằm rũ trên mặt đất. Hạnh Kiều cúi xuống nhặt lên, cô đếm tất cả là ba cành, mười sáu bông, trong đó có đến tám bông đã lìa cánh, rụng hẳn ra ngoài sân. Đêm qua chắc Chấn Phong đau lòng lắm. Suốt đời Hạnh Kiều không thể nào quên được vẻ mặt đau đớn của anh lúc nhìn thấy cô tự tay vứt bỏ lẵng hoa này. Phong ơi, hãy tha lỗi cho em. Biết làm sao khi chúng mình có duyên mà không nợ, em không thể nào phản bội lại tình bạn, làm sụp đổ niềm tin của Diệu Lê. Thôi thì bây giờ em xin góp nhặt kỷ niệm còn sót lại của tình yêu và giữ gìn cẩn thận, sẽ mang nó làm hành trang kỷ niệm trên bước đường trở về lại chốn quê xưa. Anh chịu cầu hôn với Diệu Lê là em đã giúp được bạn hoàn thành tâm nguyện, sự có mặt của em bây giờ là thừa, em không thể ở lại đây nữa. Em sợ em sẽ chịu đựng không nổi khi phải nhìn hạnh phúc của anh. Em phải đi Phong ạ.

--Số nhà 53A, ai tên Lý Hạnh Kiều ra ký tên nhận điện tín.

Nhân viên bưu điện thắng xe bên ngoài cổng gọi lớn. Hạnh Kiều ôm lấy mấy cành hoa héo trong tay, vội vã bước ra. Bức điện tín Hạnh Dung đánh cho cô chỉ vỏn vẹn hàng chữ:

-"Em đã thi xong. Nếu chị đồng ý, điện tín gấp cho em. Đầu tháng này em lên".

Hạnh Kiều thở dài trong nước mắt, lên đây làm gì nữa hả Dung? Chị không có chuyện gì để kể, cũng như không có tin vui như em đợi mong. Hoàn cảnh thay đổi rồi, chị đành phải bỏ cuộc thôi Dung ạ. Em không cần phải lên, chị sẽ về ngay trong nay mai thôi, và bây giờ là cơ hội tốt nhất để rời khỏi nơi đây mà không bị quấy rầy.

Nghĩ là làm, Hạnh Kiều vội trở vào nhà, gạt nước mắt lo thu xếp quần áo cho vào túi xách, chuẩn bị rời nhà. Cô gọi điện thoại cho Vina taxi nhờ xe đến đưa cô ra bến.

Hạnh Kiều vội vã đến nỗi không còn thời gian để viết thư, thôi mặc kệ, chuyện đó sau này rồi hạ hồi phân giải Bây giờ điều cần thiết là phải mau rời khỏi chỗ này trước lúc vợ chồng cô Giao cùng Chấn Phong trở về, càng sớm càng tốt....

Thu xếp xong, Hạnh Kiều còn lưu luyến nhìn lại căn phòng lần cuối, nơi đây đã có lần cô được nằm trọn trong vòng tay yêu thương của Chấn Phong, được nghe anh thỏ thẻ lời mật ngọt... Bây giờ thì đã hết rồi, mãi mãi cô sẽ không còn tìm lại được những gì nơi đây. Nước mắt Hạnh Kiều lại trào ra, cô đau xót ra đi như trốn chạy. Mãi mãi vẫn là tình yêu, cô chỉ là một kẻ vô duyên.

Tiếng kèn xe taxi vang lên bên ngoài, Hạnh Kiều quảy túi xách lên vai bước ra. Vĩnh biệt Chấn Phong và những gì yêu thương.

--Làm ơn đưa tôi ra bến xe Chợ Lớn.

Chiếc xe taxi trở lui rồi từ từ lăn bánh. Ngồi trong xe, Hạnh Kiều khóc như mưa. Đôi tay cô nâng niu những cánh hoa hai sắc màu tím trắng và đưa lên môi hôn. Nụ hôn có vị mặn của nước mắt. Hạnh Kiều muốn tạ lỗi với những bông hoa hai màu chất chứa đầy hương vị tình yêu này, bởi đêm qua cô đã ném bỏ nó đi, để mặc ngọn gió đông vùi dập cho tơi tả. Phong ơi! Lúc đó anh đau một, nhưng trái tim em đau gấp vạn lần, cảm thấy mình hèn yếu đến nỗi yêu mà không dám nhận, đau khổ khôgn dám khóc, tự mình làm tan nát lòng mình. MOng anh hiểu và tha thứ cho em, hoàn cảnh em bây giờ thật khó xử lắm, Phong ơi! Hạnh Kiều đến lúc này mới nhận ra mình đã yêu Chấn Phong nhiều hơn mình tưởng và đây mới thật sự là tình yêu sâu sắc nhất của cô. So với lúc Trường Minh cưới vợ, bây giờ Kiều đau khổ hơn nhiều, cô cảm thấy mình vừa đánh mất một báu vật thiêng liêng cao quý, lòng cô đầy nuối tiếc, xót xa. Buồn nào bằng khi xa người yêu vĩnh viễn, đau khổ nào bằng khi tự mình chối bỏ một tình yêu.

Chấn Phong ơi! Hành trang em đong đầy nước mắt, cánh hoa tình yêu em xin giữ trọn đời, để mãi mãi nhớ anh và yêu anh không phai. Hoa kia dù đã tàn, tình yêu vẫn còn nồng thắm. Anh dù đã xa, vẫn in đậm bóng hình trong em....

--Tự nãy giờ khóc đủ chưa, cô bé?

Người tài xế đột nhiên lên tiếng hỏi và dừng xe lại. Hạnh Kiều ngẩng lên, cô hoảng hốt khi nhận ra mình đang ở trong một con đường vắng xa lạ, không phải là nơi cô đang cần đến, chuyện gì nữa đây? Hạnh Kiều như người mê chợt tỉnh, cô ôm chặt túi xách vào lòng, ngơ ngác nhìn quanh.

--Tôi bảo ra bến xe kia mà, nãy giờ anh chở tôi đi đâu vậy? Chỗ này là chỗ nào? Anh định làm gì?

--Tôi hỏi cô tự nãy giờ cô làm gì thì đúng hơn. Tại sao lên xe mà không để ý gì hết vậy, thậm chí không ngó mặt tài xế và cũng không biết xe chạy đi đâu. Lên xe rồi chỉ biết ôm lấy những cánh hoa mà khóc. Bộ khóc như vậy là có thể giải quyết được vấn đề hay sao?

Đến bây giờ Hạnh Kiều mới nhận ra giọng nói này rất ư à quen thuộc, cô quay lại nhìn anh và bật lên trong nỗi sững sờ.

--Chấn Phong!

Phải người lái taxi không ai xa lạ, mà chính là người đàn ông mà cô yêu. Anh tháo kiếng mát, bỏ mũ ra và nhìn cô với ánh mắt nồng nàn yêu thương.

-Xuống xe đi, rồi mình nói chuyện.

Nói đoạn anh mở cửa xe dìu Hạnh Kiều ra ngoài. Cô vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng:

--Sao lại là anh hả, Chấn Phong?

--Là anh thì không được hay sao? Ai cho em bỏ trốn như vậy? Anh cưới vợ em không thấy mừng hay sao? Em đang chờ ngày đó lắm mà, bây giờ kết quả đã như ý, sao lại bỏ đi chứ?

--Em... em..

Hạnh Kiều nghẹn ngào thốt chẳng thành câu. Nước mắt cô ràn rụa, phải cố gắng lắm cô mới nói ra được:

--Để cho em đi đi, anh Phong.

--Không được, anh bắt buộc em phải ở lại, dự đám cưới anh xong rồi, em muốn đi đâu thì tùy.

--Anh Phong!

Đúng lúc đó Chấn Phong có điện gọi. Anh alô vào máy và sau đó trao điện thoại di động cho Hạnh Kiều.

--Diệu Lê gọi đấy, cô ấy muốn nói chuyện với em.

Hạnh Kiều run run đưa điện thoại lên tai, nước mắt cô chảy dài, đôi môi mím chặt để khỏi phải bật thành tiếng khóc.

--Alô! Hạnh Kiều nghe đây.

--Kiều đó hả? Bồ đang ở đâu vậy?

--Tôi... tôi đang ở.. mà thôi, bồ có gì thì cứ nói đi, miễn tôi nghe là được rồi.

--Hạnh Kiều, cho dù bồ không nói thì tôi cũng biết, bồ định bỏ về quê phải không? Tại sao bồ lại làm như vậy? Bồ có biết rằng tôi với anh Phong...

Không để cho Diệu Lê nói hết lời, Hạnh Kiều chận ngang:

--Tôi biết rồi, anh Phong với bồ sắp làm đám cưới. Chúc mừng nghe Diệu Lê. Cuối cùng thì bồ đã có được người đàn ông mình yêu.

Nói đến đây giọng Hạnh Kiều nghẹn lại. Nỗi đau đang xâu xé trong tim cô. Bên kia đầu giây, Diệu Lê lại lên tiếng:

--Tôi nghĩ là bồ đã hiểu lầm rồi Kiều ạ. Anh Phong đâu có nói cưới tôi. Ảnh nói là sẽ cưới bồ đó.

Hạnh Kiều sững sờ:

--Diệu Lê, bồ nói cái gì?

--Tôi biết bồ không tin, nhưng hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Đem qua Chấn Phong có đến nhà tôi và ở lại tới khuya. Ảnh đã nói với tôi rất nhiều nhưng tuyệt đối không bàn về chuyện hôn nhân. Nhờ cuộc nói chuyện đó mà tôi hoàn toàn thức tỉnh, tôi biết là tình yêu phải để tự nó đến chớ không nên nhờ vả một ai, cũng không thể bắt người ta nhường cho mình được. Cuối cùng thì tôi cũng đã thông suốt rồi Kiều ạ! Trong lòng Chấn Phong chỉ có một Hạnh Kiều, không hề có Diệu Lê. Vậy cho nên tôi không thể níu kéo ảo vọng. Tôi hoàn toàn không có trách bồ đâu. Tôi cũng biết là bồ cũng yêu ảnh, nhưng sợ tôi buồn nên bồ phải giấu đi tình cảm của mình. Bồ tốt quá, làm cho tôi thấy thẹn với lương tâm. Chấn Phong đã giúp tôi nhận ra như thế nào mới gọi là hạnh phúc. Bồ đừng có bỏ đi nữa nghe Kiều, đừng chấp nhận hy sinh vô nghĩa. À, quên nữa, sáng nay bác sĩ Kim Giao đến để dẫn tôi đi chữa bệnh, cô ấy bảo có quen với một bác sĩ chuyên khoa về xương khớp rất giỏi, bảo đảm tôi sẽ khỏi hẳn thôi. Bây giờ tôi phải đi. Tạm biệt bồ nhé.

--Ê, khoan đã, Diệu Lê...

Hạnh Kiều kêu lên nhưng Diệu Lê đã cúp máy. Hạnh Kiều đành trả lại điện thoại cho Chấn Phong, lòng cô tràn ngập nỗi vui mừng. Vừa quay lại, cô đã bắt gặp cái nhìn.. dễ ghét của Chấn Phong.

--Sao hả, Diệu Lê đã nói hết với em rồi chứ?

Hạnh Kiều lắc đầu:

--Em không biết và cũng không nghe chuyện gì. Làm ơn chở em ra bến xe.

--Được.

Chấn Phong đẩy Hạnh Kiều ngồi vào băng trước cạnh tay lái của anh. Hạnh Kiều không có ý phản đối. Khi cả hai đã ngồi vào trong xe, Chấn Phong chỉ vào mấy bông hoa trên tay của Hạnh Kiều, khẽ hỏi:

--Anh nhớ là em đã vứt bỏ nó rồi mà, tại sao phải đi nhặt lại chứ?

Hạnh Kiều đỏ mặt quay đi:

--Kệ người ta. Anh hỏi làm gì? Chạy xe đi. Nhiều chuyện.

Chấn Phong nhún vai:

--Xin lỗi nha, anh không phải là tài xế của em đâu. Đừng ở đó mà sai khiến người ta.

--Không biết, em gọi taxi mà, ai biểu thế vào chỗ taxi ráng chịu. Ừ, mà sao anh có được chiếc taxi này hay vậy? Sao đúng lúc vậy hả?

--Bí mật trong giao dịch. Còn lâu mới nói em nghe.

Hạnh Kiều bĩu môi:

--Xí, không nói thì thôi, ai thèm nghe.

--Không muốn nghe tại sao lại hỏi chứ?

--Vui miệng hỏi chơi thôi.

Chấn Phong chọc cô:

--"Vui miệng" ư? Hồi nãy anh nhớ là có người lên xe khóc dữ lắm kia mà, sao bây giờ lại là "vui miệng" vậy? Bộ trúng số à?

Hạnh Kiều lườm anh bằng đôi mắt đong đầy tình yêu:

--Bây giờ lái xe hay ngồi đó chọc người ta?

Chấn Phong đặt hai tay lên volant, mỉm cười:

--lái thì lái chứ. Em muốn đi đâu đây?

Hạnh Kiều nhìn anh:

--Đi đâu cũng được à?

--Phải, đi đâu anh cũng chìu, nhưng với một điều kiện.

--Điều kiện gì hả?

--Tới nơi rồi thì em phải nhìn thẳng anh mà nói thật ngọt ngào: "Chấn Phong! Em yêu anh và không thể xa anh". Chịu không hả?

--Được, cho xe chạy đi...

--Bây giờ đi đâu đây?

--Lên thiên đường.

--Được tốt lắm. Để anh đưa em đi.

Dứt lời Chấn Phong choàng qua ôm Hạnh Kiều vào lòng và hôn lên môi cô những nụ hôn đầy mật ngọt tình yêu. Hạnh Kiều ngả hẳn vào lòng anh, cô nghe tiếng anh thì thầm bên tai:

--Đây là thiên đường của chúng mình phải không em?

Hạnh Kiều khẽ gật đầu:

--Có cần em phải nói cái câu lúc nãy không anh? Cái câu gì mà.. Chấn Phong, em...

--Không cần đâu, đùa với em vậy thôi, chứ anh cần sự biểu hiện của em hơn là lời nói vừa rồi, không phải là em đã đáp ứng anh rất tốt hay sao? Hạnh Kiều, lòng em đã yêu anh như vậy, tại sao không nhìn nhận mình yêu, tại sao em lại bỏ anh đi hả?

Tựa đầu vào vai anh, Hạnh Kiều đáp lời nhỏ nhẹ:

--Tại vì em sợ mình làm khổ Diệu Lê.

--Anh biết mà, em thà là làm khổ anh chứ không làm phật lòng của bạn, sao em khờ quá vậy hả Kiều? Làm như vậy cả ba người không ai có được hạnh phúc, em có hiểu không?

--Dạ, bây giờ thì hiểu rồi, thật ra.. phải xa anh, em cũng khổ chứ bộ.

--Biết khổ mà vẫn nhất định làm, em thật đáng đánh đòn đó nghe. Em làm anh thấy giận ghê gớm, nhưng trời ơi, càng giận lại càng thương. Trong đời anh chưa từng khổ lụy vì đàn bà, bây giờ "mắc nợ" em rồi đó. Yêu em anh khổ quá, mà bỏ em thì anh không đành lòng. Hạnh Kiều à, hay là mình cưới nhau nha em.

Hạnh Kiều tưởng như mình nghe lầm, cô tròn mắt nhìn Chấn Phong, gương mặt đỏ hồng vì thẹn:

--Anh vừa nói cái gì? đám cưới hả? Anh không thấy là nhanh quá hay sao?

--Tình yêu không thể tính đến chuyện nhanh hay là chậm em ạ. Như anh với Mỹ Trân đó, Thời gian sáu năm bộ không phải quá dài hay sao, nhưng có lẽ đó không phải tình yêu nên lòng anh vẫn dửng dưng không mong đợi một ngày hôn lễ. Còn với em thì khác Kiều ạ. Thật ra lòng anh đã xao xuyến từ lâu, nhưng anh vẫn cứ tự gạt mình là không phải, cho đến lúc em té xe ngã vào vòng tay anh, anh mới biết chắc mình yêu em đến dường nào. Hạnh Kiều em bằng lòng làm vợ anh không?

Chấn Phong cúi sát mặt Hạnh Kiều, lời cầu hôn thật dịu dàng đầm ấm. Anh đã yêu thương cô như vậy, vậy mà suýt chút nữa cô đã dại khờ tự đánh mất tình yêu. Hạnh Kiều ôm choàng lấy Chấn Phong, cô gật đầu thay cho lời đáp.

Những giọt lệ sung sướng chảy thành dòng trên gương mặt đẹp của người con gái xứ Gò. Chấn Phong cúi hôn lên dòng lệ nóng.

--Về nhà nghe em?

Hạnh Kiều "dạ" thật ngoan. Ngay trong chiều hôm đó cô đánh điện tín cho em gái.

"Hạnh Dung, em lên gấp nhé, chị đang có tin vui muốn nói với em".

28/11/11

Dành cho The friends love guitar

1
Tình Thơ

[Am]Hàng ghế đá xanh tàng cây[Em] góc sân trường
[Am]Hành lang ấy xa dần xa[Em] bước chân người
[Dm]Bạn thân hỡi ta khắc ghi[Am] trong lòng
Những ước mơ hồng[E] ngày tháng chờ mong[E7]

[Am]Dòng lưu bút chưa kịp ghi[Em] đã ướt nhòe
[Am]Nhành hoa thắm chưa kịp trao[Em] tay một lần
[Dm]Kỷ niệm đó trong chiều mưa [Am]tan trường
Hai đứa[E] chung trường sao nghe[Am] vấn vương

[Dm]Bao yêu thương trong ta tìm về[Dm]
Một thoáng trường xưa [Am]đã nghe thời gian thoi đưa[Am]
[Dm]Nghe bâng khuâng trong ta một thời[E]
Tìm bước ngày xưa[Am] ước mơ người còn đâu nữa[A7]

[Dm]Ai thương ai quen ai giận hờn[Dm]
Buồn cánh phượng rơi[Am] khi ta chờ người không tới[Am]
[Dm]Cho hôm nay miên man bồi hồi[F]
Nhặt lá vàng mơ[G] khi xưa một mối tình thơ[Am]




Lê Hựu Hà & Nguyễn Trung Cang

(C) Hỡi anh yêu xin anh đừng buồn (Am)
Có đôi khi (Dm) em hay giận hờn (G)
Để cho anh (Em) quên đi ngày dài (Am)
Với bao đêm (D7) suy tư miệt mài (G+)

Mắt môi đây (C) xin anh đừng chờ (Am)
Chiếc hôn kia (Dm) mong anh từng giờ (G)
Ngón tay kia (E7) xin chớ hững hờ (Am)
Dắt em đi (G7) về trong đợi chờ (C)

(E) Biết bao ngày đã qua (Am)
(Dm) Biết bao chiều xót xa (G)
Ngồi đếm (C) những giọt nắng (Am)
Rơi rụng (Ab) trước mái hiên nhà (C)

Người sao (Bbdim) chưa đến với ta (F)
Tình sao (Fm) chưa thấy ghé qua (C)
Dù con tim (A7) vẫn thiết tha (Dm)
Mộng xưa (G7) cũng vơi theo tháng ngày (C)

Hãy cho em (C) môi hôn nồng nàn (Am)
Lỡ mai sau (Dm) duyên ta muộn màng (G)
Sẽ không ai (Em) cho ta vội vàng (Am)
Mới yêu đây (D7) nay sao phụ phàng (G+)

Hãy yêu như (C) chưa yêu lần nào (Am)
Hãy cho nhau (Dm) yêu thương ngọt ngào (G)
Hãy đưa em (E7) về nơi cuối trời (Am)
Giấc mơ yêu (Dm) cùng anh (G7) trọn đời (C)

4. Hiu Hắt Đời Nhau

Hoàng Phương



Intro 2/4: Dm|C|Dm|Bb|C|Dm

(Dm) Theo em nghĩ trong cuộc tình này thì cả hai (Gm) ta đều có (Dm) lỗi
Cũng có (Am7) lúc em giận cuộc đời đã làm hai (C7) đứa hai (F) nơi (A7)
(Dm) Em thì ngây và (Bb) ngô như con (Gm) nai vàng ngơ (Dm) ngác,
Còn (C) anh thì ngu và (C) ngơ, cũng có lúc khi (A7) này khi khắc
(Dm) Đời là đôi bàn (F) tay chỉ muốn (C) ngắt đi nụ tình hương ngắt
(A7) Nên ta đã dại khờ làm hiu hắt đời (Dm) nhau...(C) (Bb) (A7)


Ngày (Dm) xưa...
Trả lại (C7) tôi phố cũ ngày (F) xưa
Trả lại (Gm) tôi gác ấm chiều (Gm) mưa
Mà hai (Bb) đứa thấy ngôn ngữ dư (A7) thừa
Nếu như ngày (Dm) ấy
Một (Gm) trong hai ta biết nghĩ
Thì bây (A7) giờ ta dễ mất nhau (Dm) chưa ?


Hương Ngọc Lan

Anh Quân & Dương Thụ

Góc phố nơi anh hẹn (Gm)
Cành ngọc lan xoà (Eb) bóng mát
Toả hương (Cm) bát ngát ơ .. (F)
Báo với em ngày cuối (Bb) thu buồn
Chờ anh bao lâu (Eb) trông mong mỏi mòn
Mà chẳng thấy anh (Dm7)
Từ ngày nào em mới (Gm) quen anh
Vẫn cây ngọc (Eb) lan toả bóng mát
Và vẫn (Cm) hương thơm nơi ta đã hẹn (F)
Một nhành lan anh hái (Bb) cho em
Để mãi là (Eb) một chút hương (D7) ngày cuối thu
Sẽ (G) mãi mãi yêu anh là thế
Vàsẽ (Bm7b5) mãi mãi hương ngọc lan còn (C) (C7)
Còn trong giấc (F) mơ
Sẽ (G) mãi mãi yêu anh là thế
Và sẽ (Bm7b5) mãi mãi vì trái tim em đã trao (Bm7) gửi anh
Tình nồng (A7) như thoáng (D7) hương ngọc lan (G)

Hương lan bay (Bm7) xa một trưa cuối thu (Em7)
Thương anh yêu anh (Am7) góc phố nơi hẹn (D7) hò
Mùi lan (G) thơm ngát cùng gió (C) (Am)
Sẽ tiếc mãi nếu biết lúc chớm đông (D7) hoa thơm lụi tàn (G)
Để gió mãi (Em) cuốn (F) đi
Để mãi (A7) bâng khuâng, bâng khuâng nơi anh hẹn với (Dmaj7) em


 Kiếp Ve Sầu

Nhạc Hoa

Từ khi em (Cm) không còn về quanh sân
Là lần con phố (Ab) nghe hoang vắng vô cùng (Eb)
Ngàn ánh (Ab) mắt lấp lánh
Bước theo (Bb) em đang biếng nơi (Eb) nào (G7)
Ngày chia ly (Cm) không còn gì trong tay
Chỉ còn nỗi nhớ (Ab) với anh suốt đêm dài (Eb)
Có con sóng (Ab) ngoài khơi
Tràn vào thuyền anh (Gm) cuốn đi rồi
Những (Ab) ước mơ (Bb) sao cùng (Cm)

Ngày chia tay (Cm) anh một đời rêu phong
Một lần sao cuối (Ab) cho anh thấy mặt người (Eb)
Cuộc sống (Ab) vẫn tiếp nuối
Vẫn xa (Bb) nhau anh sống vô (Eb) trùng (G7)
Còn gì đâu (Cm) khi dòng đời chia hai
Chỉ còn nước mắt (Ab) ôm anh đến muôn đời (Eb)
Những đêm tốt (Ab) triền miên
Còn một mình anh (Gm) tiếc thương hoài
Những (Ab) ước mơ (Bb) sao cùng (Cm)

(Fm) Anh yêu em yêu say đắm (Bb)
Không cần toan tính (Cm)nghĩ suy làm chi.. (A7)
Anh yêu em sao chua xót (Bb) lãng quên tháng (Eb) năm.. (G7)
Chờ ngày em đến (Cm) tiếng hát vút cao (Gm)
Chỉ còn tia nắng (Fm) ấm áp bên đời (Cm)
Cùng ngàn mây trắng (Ab) lững lờ
Vút cao (Bb) bay lên chốn xa (Eb) (G7)
Một ngày em đến (Cm) góc phố hát ca.. (Gm)
Từng đàn chim em (Fm) chúm chím môi cười (Cm)
Là đời anh bớt (Ab) mệt nhoài
Hát rong (Bb) trong kiếp ve sầu (Cm)



Lần Đầu Nói Dối

Nhạc Hoa


Lần đầu tiên em nói (D) dối
Quê lắm nên nghe lòng bối (Bm) rối
Mà vì sao em dám (D) dổi
Cũng bởi yêu anh mà ra (Em) thôi
Cùng với anh lã lơi câu hò (A7)

Lần đầu tiên em nói (D) dối
Me biết nhưng em thì cứ (Bm) chối
Từ nào chưa đi sớm (D) tối
Cũng bỡi yêu anh mà ra (Em) thôi
Em biết em vui mà vẫn (D) vui

Ai đâu có hay cô con gái (G) nhu mì
Ngoan nhất trong nhà (D)
Con tim (Em) thơ ngây trong sáng
Bỗng dưng ngẩn ngơ bàng hoàng (Bm)
Bao nhiêu anh trai lui tới (G)
Nhưng mà lâu mới buông lời (D)
Khi không (Em) ai sui anh đến (A7)
Si dại hồn em (D)

Một lần em đã nói (D) dối
Không biết mai đây còn tiếc (Bm) nuội
Vì tình yêu đã mỡ (D) lối
Anh cứ lân la chuyện xa (Em) xôi
Con gái không bao giờ đi (D) lui


 Lời Tỏ Tình Mùa Xuân

Thanh Tùng


Mùa Xuân (Am) đến đạp xe trên (F) phố tóc xõa vai (C) mềm
Mùa Xuân (Am) hát nụ hoa thơm (F) ngát nở trên môi (G7) hộng
Mùa xuân rất (Am) hiền lặng (F) yên ngồi nghe tôi hát (C)
Và tôi biết (Am) rằng nói yêu em là điều khó khăn (G)
Mùa xuân đến (Am) rồi, mùa xuân nói giùm với em (G)
Tình yêu rất (Am) gần
Tình yêu hãy đừng là cánh chim (Dm) (G7)

(C) Em ơi nghe chăng mùa xuân
(F) Mùa xuân hát (Em) ở trong lòng!
(G) Đất nước với sức sống mới
(F) Như chim én bay trên trời cao (G)
(C) Em ơi nghe chăng tình yêu
(F) Tình yêu hé (Em) nở ban đầu!
(G) Như xuân đang sang mênh mang,
(G)Như con tim yêu thương nồng sạy (G7)

Mùa Xuân lại (C) đến với những tiếng hát bát ngát
(F) Với những con người
Cuộc đời (G) mang tim say trong tương lai
(F) Mùa xuân vẫn còn đang ở lại (G))
Mùa xuân rất (Am) hiền, lặng yên ngồi nghe tôi hát (Em)
Còn em lặng (F) yên ngồi (G) nghe lời tỏ tình của mùa xuân (C)


Lòng Mẹ

Y Vân


(Am) Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào ...
Tình Mẹ tha thiết (F) như giòng suối hiền (C) ngọt ngào (E7)
Lời Mẹ êm ái (C) như đồng lúa chiều (F) rì rào (Dm)
Tiếng ru bên thềm (C) trăng tà soi bóng (E7) Mẹ yêu (Am)

Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu ...
Tình Mẹ yêu mến (F) như làn gió đùa (C) mặt hồ (E7)
Lời ru man mác (C) êm như sáo diều (F) dật dờ (Dm)
Nắng mưa sớm chiều (C) vui cùng tiếng hát (E7) trẻ thơ (Am)

Thương con (F) thao thức bao đêm trường (C)
Con đã yên giấc (Am) Mẹ hiền (F) vui sướng biết bao (C)
Thương con (G) khuya sớm bao tháng ngày (Em)
Lặn lội gieo neo (G) nuôi con (E7) tới ngày lớn khôn (Am)

Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền ...
Một sương hai nắng (F) cho bạc mái đầu (C) buồn phiền (E7)
Ngày đêm sớm tối (C) vui cùng con nhỏ (F) một niềm (Dm)
Tiếng ru êm đềm (C) mẹ hiền năm tháng (E7) triền miên (Am)


Lung Linh Hạt Mưa

Quốc Hùng


Chiều (Dm) mùa thu lá bay (Am)
Ngàn cơn gió (F) hắt hiu trong chiều (Gm)
Ngồi (C) trong mưa nhớ em (Em7b5)
Em có biết (A7) anh đang mong chờ (Bb) em đó
Nhìn (Dm) hạt mưa rớt rơi (Am)
Ngàn chiếc lá (F) nhẹ trôi cuối trời (E6)
Dù (Gm) xa vắng
Lòng (F) em vẫn ngàn (Em7b5) năm khó phai (A7) (D7)
Dù (Gm) mưa mãi quyện (F) trong gió
Tôi (A7) vẫn mong chờ (Dm)

Cho (Bb) lung linh giọt mưa (Gm) buồn
Em có biết (A7) tôi đang âu sầu (D7)
Xin (Gm) mưa rơi vào tim (Em7b5) sầu
Để người biết (C7) ai chờ bóng ai (F)

Cho (Bb) lung linh giọt mưa (Gm) đầu
Người yêu hởi (A7) tiếng mưa lạnh lùng (D7)
Tôi (Gm) lang thang ngoài mưa (Em7b5) buồn
Xin cho trái (C7) tim đừng (Fm7) hắt hiu (Bb) (A7) (Dm)


Mắt Biếc

Ngô Thụy Miên
(XP = A)

(A)Nhớ tới năm xưa bên nhau
Bước trong chiều mưa (C#m) phím ru (D) nhẹ đưa (Bm)
Bến cũ đam mê say sưa (E7)
Lá thu còn rơi (D) người xa (A) vắng người (E7)
Mắt biếc năm xưa nay đâu (A)
Cánh sao còn đây (C#m) tóc mây (D) nào bay (Bm)
Phố vắng mênh mang mưa rơi (E7)
Uớc mơ nào nguôi (D) tình đã phai rồi (A)

(Am) Tình yêu như mây khói (F)
Thoảng theo gió buồn (Dm) mơ hồ (Am)
(F) Tình yêu như giông tố qua phố đìu hiu (E7)
(Am) Nhớ dáng xưa yêu kiều (G)
Trong chiều nhạt nắng (G7), cung đàn gợi ý (C)
(Dm) Chờ nhau trong tê tái (E7)

Mắt biếc năm xưa nay đâu (A)
Bến ga tịch liêu (C#m) vắng xa (D) người yêu (Bm)
Lá úa đơn côi bơ vơ (E7)
Cuốn theo chiều rơi (D) người xa (A) cách rồi (E7)
Dĩ vãng như bao cung tơ (A)
Lướt theo chiều mơ (C#m) kết muôn (D) bài thơ (Bm)
Nuối tiếc yêu đương xa xưa (E7)
Tháng năm nào trôi (D) để nhớ nhung buồn (A)

(Dm) Tình yêu như kiếp (F) mây trôi (A)


Mặt Trời Bé Con

Trần Tiến


Ngoài kia (Dm) có cô bé trèo cành me (F) nghe tiếng đàn của tôi (Gm)
Ngoài kia (Dm) có cô bé nhìn qua khe (F) mắt xoe tròn lắng nghe (Bb)

Đàn tôi (Dm) hát câu gì mà sao (C) cô bé cười ngộ ghê (F)
Đàn tôi (Gm) hát câu gì mà sao (C7) cô bé ngồi mơ màng (Dm7)
Hạnh Phúc qua đơn sơ (Gm) đời tôi đâu có ngờ (Bb)
từng đêm cô bé chờ (A7) Như chờ từng (Dm) giấc mơ

Ngày xưa (Dm) cũng khi bé tuổi còn thơ (F) tôi vẫn thường trộm nghe (Gm)
Nhà bên (Dm) có anh lính rời xa quê (F) hay chơi đàn rất khuya (Bb)

Đàn anh (Dm) đã cho tôi trời xanh (C) như ướt mơ tuổi thơ (F)
Đàn anh (Gm) đã cho tôi giòng sông (C7) mang cánh buồm khát vọng (Dm7)
Tuổi thơ đã đi qua (Gm) Giờ đây hát bên em (Bb)
Từng đêm đứng quanh tôi (A7) Như mặt trời (Dm) bé con

Trời mưa (Dm) quá em ơi, bài ca (C) ướt mất rồi còn đâu (F)
Trời mưa (Gm) đến bao lâu mà sao (C) em vẫn chờ vẫn đợi (Dm7)
Hạnh phúc rất đơn sơ (Gm) đời tôi đâu có ngờ (Bb)
từng đêm em vẫn chờ (A7) vẩn chờ đợi (Dm) dưới mưa

Hạnh phúc vốn đơn sơ (Gm) đừng quên các em thơ (Bb)
từng đêm vẫn đón chờ (A7) Như mặt trời bé thơ (Dm)


Mẹ Yêu

Nguyển Phương Uyên


(G) Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru con (C) yêu thương con tha thiết
Mong cho con (G) luôn luôn ngoan hiền
Giấc mơ say (Bm7)
Vì đàn con (Em) thơ ngây bao yêu dấu
Đã hy sinh (G) cho con bao nhiêu tuổi đời
Mẹ đã (A7) bên con Mẹ đã cho con lớn lên (D)

(G) Luôn bên con khuyên răn con nên người
Mẹ yêu thương (C) con hơn yêu cuộc sống
Mong cho con (G) luôn luôn yêu đời
Sống vui tươi (Bm7)
Tình thương cho (Em) con bao la biết mấy
Những đêm ôm (G) con trong tay khóc ướt vai con
Mẹ có biết (Am) con yêu mẹ nhiều
Dù câm nín (Am) nhưng con thật lòng muốn nói (D7)

Ánh sao đêm (G) cho con sáng soi là mẹ yêu
Khúc hát ru (C) con trong giấc mơ là mẹ yêu
Mẹ là cánh (A7) chim cho con bay thật xa
Mẹ sưởi ấm (D7) cho tâm hồn con mẹ yêu
Dắt con đi (G) qua bao nỗi đau là mẹ yêu
Tiếng con yêu (C) gọi tên suốt đời là mẹ yêu
Mẹ đừng mãi (D7) ra đi cho con mồ côi

Ơi mẹ yêu (G)


 Một Cõi Đi Về

Trịnh Công Sơn


(Em) Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi (Em) (Am)
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt (Em)
Trên hai vai ta (C) đơi vầng nhật nguyệt (Am) (B7)
Rọi xuốt trăm năm (B7) một cõi đi về (Em)

Lời nào của cây (G) lời nào cỏ lạ (Bm)
Một chiều ngồi say (E7), một đời thật nhẹ (Am) ngày qua (Em)
Vừa tàn mùa xuân (G) rồi tàn mùa hạ (C)
Một ngày đầu thu (D) nghe chân ngựa về (B7) chốn xa (Em)

Mây che trên đầu và nắng trên vai (Em) (Am)
Đơi chân ta đi sơng còn ở lại (Em)
Con tim yêu thương (C) vô tình chợt gọi (Am) (B7)
Lại thấy trong ta hiện bóng con người (Em)

Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa (Em) (Am)
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ (Em)
Trăm năm vô biên (C) chưa từng hội ngộ (Am) (B7)
Chẵng biết nơi nao (B7) là chốn quê nhà (Em)

Đường chạy vòng quanh (G) một vòng tiều tụy (Bm)
Một bờ cỏ non (E7) một bờ mộng mị (Am) ngày xưa (Em)
Từng lời tà dương (G) là lời một địa (C)
từng lời bể sơng (D) nghe ra từ độ (B7) suối khe (Em)

Trong khi ta về lại nhớ ta đi (Em) (Am)
Đi lên non cao đi về biển rộng (Em)
Đơi tay nhân gian (C) chưa từng độ lượng (Am) (B7)
Ngọn gió hoang vu (B7) thổi suốt xuân thì (Em).....
 
Một Ngày Mùa Đông
Bảo Chấn


(Fm) Rồi một ngày trời không (Db) biển xanh (C)
(Ab) Rồi một ngày hàng cây (C7) vắng tanh (Fm) (Bbm)
Và cơn gió mang mùa (Fm) thu tới
Cuốn bay (Bbm7) theo dám lá (Db) vàng rơi (C7)

(Fm) Bờ cỏ này giọt xương (Db) dã tan (C)
(Ab) Bậc thềm này còn in (C7) dấu chân (Fm) (Bbm)
Mùa dông dến anh chờ (Fm) em mãi
Lá hoa (C7) thu nay sang dã úa tàn (Fm) (F7)

Giờ dây em biết (Bbm) em biết dã mất anh rồi dấy (Eb)
ngày mùa dông dến (Ab) nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi (Dbmaj7)
Lòng em dau dớn (Bbm7) nhưng trái tim vẫn luôn thầm nói (C7)
Còn yêu mãi (Fm) (F7)

Giờ dây em biết (Bbm) em biết dã mất anh rồi dấy (Eb)
ngày mùa dông dến (Ab) nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi (Dbmaj7)
Lòng em dau dớn (Bbm7) nhưng trái tim vẫn luôn thầm nói (C7)
Em mãi yêu anh (Fm) (Eb7)
Em mãi yêu anh (Fm) (Bbm7)
Em vẩn yêu anh (F)


Một Thời Đã Xa

Trường Huy


Đừng buồn anh hỡi (Ab) khi lỡ (Bb) nói yêu em rồi (Eb)
(Cm) Bận lòng chi nữa (Ab) hỡi anh (Bb) xin hãy quên em đi (Eb)
(C7) Giây phút bên nhau (Fm) (Bb) anh sẽ quên mau (Eb)
(Cm) Chỉ có em thôi (Fm) giữ mãi (Ab) bóng hình xưa (G7)

Đời ai cũng có (Ab) giây phút (Bb) trót yêu dại khờ (Eb)
(Cm) Và em đã biết (Ab), biết anh (Bb) sẽ chẳng yêu em đâu (Eb)
(C7) Em sẽ không quên (Fm) (Bb) giây phút bên nhau (Eb)
(Cm) Em đã trao anh (Fm) trao anh (Ab) nụ hôn ấy (G7)

Và em biết (Cm) anh sẽ quên hết
Những bài tình ca (Fm) viết riêng tặng em
Và em biết (Bb) trái tim anh có hình bóng ai kia (Eb)
Đâu chỉ riêng em (G7)
Và em sẽ (Cm) không trách anh nữa
Chẳng trách anh đâu (Fm)
(Ab) Khi ta đến bên nhau (Dm7) tình gian dối (G7)

Và em biết (Cm) anh sẽ quến hết
Những bài tình ca (Fm) viết riêng tặng em
Và em biết (Bb) trái tim anh có hình bóng ai kia (Eb)
Đâu chỉ riêng em (G7)
Và em sẽ (Cn) không trách anh nữa
Chẳng trách anh đâu (Fm)

(Ab) Khi ta đến bên nhau (G7) tình yêu dối lừa (Cm)


 Mưa Ngâu

Thanh Tùng


(A) Giọt mưa mưa ngâu mưa ngâu
Búp non (F#m) trên cành thành lá biếc (D)
Giọt mưa (Bm) mưa ngâu mưa ngâu
Tròn xoe (D) chiếc ô trên đầu (E7)

Ngày xưa (A) đôi ta quen nhau
Chiếc ô (F#m) xoe tròn thành bóng lá (D)
Mong sao (Bm) mưa thật lâu
Để cho (E7) đôi lứa bên nhau ... ...

Ngày nay (A) mưa ngâu mưa ngâu
Vắng em (F#m) anh nhìn từng góc phố (D)
Từng đôi (Bm) uyên ương bên nhau
Tròn xoe (D) chiếc ô trên đầu (E7)

Ngày nay (A) đôi ta xa nhau
Lá xanh (F#m) trên cành thành lá úa (Bm)
Từng giọt mưa ngâu rớt bên thềm (E7)
Tình yêu đâu dễ lãng quên (A)

Và cơn mưa (A) mưa rồi sẽ (D) tan đi trên trời đầy nắng gió
Giọt mưa ngâu (E7) hay là nước (A) mắt ai (E7) nhớ nhau
Chuyện tình yêu (A) như là những cơn mưa trong đời (D) đầy nắng gió
Để trên mi (E7) ai bây giờ (ÁE) ướt đẫm mưa ngâu (A)


Mưa Phi Trường

Việt Anh


Bước (Gm) bước trong chiều mưa (Ebm7)
Đi về (Bb) bước chân lẽ loi (F)
Phố (Gm) cũ vẫn còn đây (Ebm7)
Phố xưa (Bb) vắng em chờ anh (F)

Đưa người (Ebm7) về nơi giá băng (Dm)
Nước mắt (Cm) em chung lệ tôi (F)
Biết rằng (Ebm7) từ nay mất nhau (Dm)
Trên bến (Cm) trong theo mình anh (F)

Em (Gm) hôm nay đi về nơi rất xa (Dm)
Anh bơ vơ giữa dòng người qua (Eb)
Một ai đón nhau trên bờ vai (Bb/F)
Mưa (Gm) sao mưa rơi rơi mãi trong tôi (Dm)
Em ra đi xa khuất chân trời (Ebm)
Để cô đơn từng đêm vẫn lên (Bb) ngôi (F)
Mưa (Gm) sao mưa rơi rơi mãi không thôi (F)
Quên mang theo nỗi buồn trong tôi (Ebm). Ah Ah (Dm)



Mùa Thu Cho Em

Ngô Thụy Miên


Em có nghe (E) mùa thu mưa giăng lá đổ
em có nghe (B7) nai vàng hát khúc yêu đương (E) (E7)
Và em có nghe (A) khi mùa thu tới
mang ái ân (E) mang tình yêu tới
em có nghe (B7) nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé (E)

Em có hay (E) mùa thu mưa bay gió nhẹ
em có hay (B7) thu về hết dấu cô liêu (E) (E7)
Và em có hay (A) khi mùa thu tới
bao trái tim (E) vương màu xanh mới
em có hay (B7) hay mùa thu tới hồn anh ngất ngây (E)

Nắng úa (A) dệt mi em (E)
và mây xanh thay tóc rối (C#m)
Nhạt đôi (E7) môi em thơm nồng (A)E
tình yêu (B7) vương vương má hồng (E)
Sẽ hát (A) bài cho em (E)
và ru (E) em yên giấc tối
ngày mai (C#m) khi mưa ngang lưng đồi (A)
chờ em (B7) anh nghe mùa thu trôi (E)

Em có mơ (E) mùa thu cho ai nức nở
Em có mơ (B7) mơ mùa mắt ướt hoen mi (E) (E7)
Và em có mơ (A) khi mùa thu tới
Hai chúng ta (E) sẽ cùng chung lối
em có mơ (B7) mùa thu ấy tình ta ngát hương (E)


Mùa Thu Lá Bay

Lệ Thanh


(G) Một ngày sống bên anh sẽ muôn đời (Bm) (Em)
Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm (G)
Lạy trời được yêu mãi nhau người ơi (F) (D7)
Đừng mang trái ngang chia lìa lứa đôi (G)

Thế gian ơi! (Em) Sao nhiều cay đắng
Tình vẫn đắm say (Am) người cũng xa ta rồi (D7)
Ngồi ôm vết (G) thương lòng đớn đau (Bm)
Nghe tình rên (A7) xiết trong tim sầu (D7) (G)

Mùa thu lá bay (G) anh đã đi rồi (Bm) (Em)
Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi (G)
Giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau (F) (D7)
Hẹn anh kiếp sau (D7) ta nhìn thấy nhau (G)



Mưa Tình Yêu

Trường Huy


(G) Chiều nay trên phố anh (Bm) vẫn mong chờ em (Em)
Chờ (Am) em qua lối ấy (C) mong (D7)đợi từng phút giây
Hạt (G) mưa rơi tí tách rơi (Bm) ước đôi bờ vai
Nhìn (Am) nhau không dám nói (C) nói (D7) ngàn lời yêu thương (G)

Tình (G)yêu đến như là cơn (Am) mưa chiều
Nhẹ (D7) vương suối tóc mây người em (G) yêu kiều
Chiều (E+) trên phố anh luôn thầm mong (Am) sẽ mãi có em
Nhẹ bước (C) trong mưa tình yêu (D7)

Lòng (G) ước muốn trao về em (Am) thật nhiều
Ngàn (D7) thương nhớ mãi vương lòng anh (G) bao chiều
Tình (E+) yêu đó anh xin dành riêng (Am) cho em mãi thôi
đẹp mãi (C) cơn (D7) mưa tình yêu (G)



Nếu điều đó Xảy Ra

Ngọc Châu



Một ngày (Am) nào đó nếu ánh dương (G) sẽ không còn
Loài người (F) chìm trong đêm giá băng (E7)
Và tình (Am) người sẽ tan biến như là giấc mơ
Yêu đương (F) chỉ còn trong dĩ vãng (C)

(F) Anh bên em vẫn cô đơn (G)
(Em7) Anh xa em dù gần (Dm)
(F) Con tim ta như đá lạnh (G) buốt giá (E7)

(Am) Không anh sẽ như bình minh (C)
Xoá tan lạnh lùng trong băng giá (F)
Như ánh sáng như mặt trời (G7)

(Am) Không anh sẽ như bình minh (C)
Xoá tan lạnh lùng trong băng giá (F)
Yêu em mãi như mặt trời (G7) (Em7)
Với trái tim cháy yêu thương (Am)


Nếu Xa Nhau

Đức Huy



Nếu xa nhau (G), anh xin (Abdim) làm mây thu (Am7)
Tóc em (D) dài những tháng mưa ngâu (G)
Mưa thu buồn (Em) buồn đời anh bấy lâu (Am)
Gió thu sầu (D) hát bài ca nhớ nhau (G) (C/D)

Nếu xa nhau (G), anh xin (Abdim) làm giòng sông (Am7)
Nhớ em, nhiều (D) những thoáng mênh mông (G)
Khúc sông buồn (Em) buồn trôi bao lá rong (Am)
Tím mây chiều (D) lạc loài vương nhớ nhung (G)

Cùng tháng năm (Am) mây Thu (D) trôi lững thửng (Bm) cuối trời (Em)
(Am) Biết bao giờ (D) thôi phiêu lãng (G) giữa thoáng mưa ngâu (B7)
Em có nghe chăng bài (Em) tình ca
Hôm nào (A) anh đã hát cho em (D)

Trời đã sang đông (G), thôi anh (Abdim) làm im vắng (Am7)
Những đêm dài (D) mơ ước gió trăng (G)
Biết bao giờ (Em) tình yêu thôi dối gian (A)
Biết bao giờ (D) tình yêu thôi lỡ lang (G)


Ngậm ngùi

Phạm Duy



Nắng (C) chia nữa bãi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ xép (G7) đơi lá (C) rầu
Sợi buồn con nhện giăng (F) mau
Em (Fm) ơi hãy (C) ngủ anh hầu quạt đậy

Lòng (F) anh mơ với quạt này,
trăm con chim mộng về bay đầu (Dm) giượng
Ngủ đi (C) em mộng bình (Am) thường,
ngủ đi (Dm) em mộng bình (G7) thượng
Ru em sẵn (C) tiếng, thùy (G7) dương đôi (C) bợ
Ngủ đi (G7) em, ngủ đi (C) ẹm

Ngủ (C) đi mộng vẫn bình thường
à ơi có tiếng thùy (G7) dương mấy (C) bờ
Cây dài bóng sẽ ngẩn (F) ngơ
Hồn (Fm) em đã (C) chín mấy mùa buồn đau
Tay (Cm) anh em hãy tựa đầu
cho anh nghe nặng trái sầu rụng rợi


Ngàn Thu Áo Tím

Vĩnh Phúc & Hoàng Trọng


Ngày xưa (D) xa xôi em rất yêu màu tím
Ngày xưa (Bm) vô tư em sống trong trìu mến (D)
Chiều xuống (G) áo tím thường thướt tha (D)
Bước trên đường gấm hoa (Bm)
Ngắm mây (A7) chiều thướt tha

Từ khi (D) yêu anh anh bắt xa màu tím (Bm)
Sầu thương cho em mơ ước chưa kịp đến (D)
Trời đã (G) rét mướt cùng gió mưa (D)
Khóc anh chiều tiễn đưa (Bm)
Thế thôi (A7) tàn giấc mơ (D)

(Dm) Anh xa xôi bóng mưa giăng mờ tối
(C) Anh xa xôi áo bay trong chiều rơi
(Bb) Anh xa xôi áo ôm tim lẻ loi
Tím lên (A7) khung trời nhớ (Dm) nhung đầy vợi
Mưa rơi rơi (C) bóng anh như làn khói
Mưa rơi rơi (Bb) bóng anh xa ngàn khơi
Mưa rơi rơi có hay chăng lòng tôi
Có hay (A7) bao giờ bóng người yêu tới (Dm)

Từ khi (D) xa anh em vẫn yêu và nhớ
Mà sao (Bm) anh đi đi mãi không về nữa (D)
Một bóng (G) áo tím buồn ngẩn ngơ (D)
Ước trong chiều gió mưa (Bm)
Khóc thương (A7) hình bóng xưa

Ngàn thu (D) mưa rơi trên áo em màu tím
Ngàn thu (Bm) đau thương vương áo em màu tím (D)
Nhuộm tím (G) những chuổi ngày vắng nhau (D)
Tháng năm còn lướt mau (Bm)
Biết bao (A7) giờ thấy nhau (D)
 
Ngây Thơ
Ngọc Châu



Ngày (C) xưa em còn bé thơ tính (Am) rất hay dỗi hay hờn,
Tơi (F) hay trêu đùa em khóc nhè (G7)
Giờ (C) đây em mười tám tuổi đã (Am) trót yêu trót thương rồi
Nhớ (F) mãi nhớ mãi khi bé thơ (G)
Tình (F)yêu thơ thật sáng tươi sáng (C) mãi như ánh trăng rằm
trong (F) đêm thu trời sao (G) lung linh (C)
Tình (F) yêu ta tựa cánh chim mãi (C) vút bay tới chân trời
Nơi (G7) hoa tươi và nắng ngập trạn
(C) Nhớ mãi trong tim (F) mình (G) quê hương dó (Em)
Là (Am) nơi ta đã một (G7) thời thơ ấu (C)
(C) Biết mấy yêu thương (F) và (G)luôn nhung nhớ (Em)
Về (Am) nơi ta đã một (G7) thời ấu thơ (C)


Người Tình Trăm Năm

Đức Huy



Đến một ngày (Em) (D) một ngày nào đó (D) (Am)
Em xa anh (Am) (G) một ngày nào đó (G) (B7)
Anh nhớ (Em) có một lần (Em) (D) một lần mình nói (D) (Am)
Ta yêu nhau (Am) (G) có vầng trăng làm chứng (G) (B7)
Bầu trời (Em) nhiêu sao sáng đêm nay (D)
Nhiều (Am) như những gì (D) mình muốn có (G) (B7)
Một lần (Em) đã trọn vẹn ái ân (Am)
Với anh (Am) em mãi là (Em) người tình (D) trăm năm (Em) (B7)

Và nếu (Em) như có một ngày (Em) (D) một ngày nào đó (D) (Am)
Em sang ngang (Am) (G) một ngày nào đó (G)(B7)
Anh xin (Em) chúc em được (Em) (D) được nhiều hạnh phúc (D) (Am)
Cho em luôn luôn (Am) (G) được gì em muốn (G) (B7)
Bầu trời (Em) nhiều sao sáng đêm nay (D)
Nhiều (Am) như những gì (D) mình đã có (G) (B7)
Một lần (Em) đã trọn vẹn hiến dâng (Am)
Với Anh (Am) em mãi là (Em) người tình (D) trăm năm (Em)

Nhưng (Em) vòng tay yêu dấu đã xa rồi (Am)
Như (D) con tàu ra khơi (G) (B7)
Đến (Em) một ngày nào đó em sẽ biết rằng (Am)
Anh yêu (D) em nhiều bao nhiêu (G) (B7)
Bầu trời (Em) nhiều sao sáng đêm nay (D)
Nhiều (Am) như những gì (D) mình đã mất (G) (B7)
Một lần (Em) đã trọn vẹn hiến dâng (Am)
Với anh (Am) em mãi là (Em) người tình (D) trăm năm (Em)

Và nếu (Em) như có một ngày (Em) (D)một ngày nào đó (D) (Am)
Em quên anh (Am) (G) một ngày nào đó (G) (B7)
Những ân tình (Em) nhạt nhòa phai dấu (D) (Am)
Trong con tim (Am) (G) chẳng còn thương đau (G) (B7)
Bầu trời (Em) nhiều sao sáng đêm nay (D)
Nhiều (Am) như những kỷ niệm (D) qua tay (G) (G7)
Một lần (Em) đã trọn vẹn ái ân (Am)
Với anh (Am) em mãi là (Em) người tình trăm năm (Em)


Nhớ Mùa Thu Hà Nội

Trịnh Công Sơn



Hà Nội mùa thu (C), cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ (Am)
nằm kề bên nhau (Dm), phố xưa nhà cổ (G), mái ngói thâm nâu (C) (G7) (G)
Hà Nội mùa thu (C), mùa thu Hà Nội (F)
mùa hoa sữa về (Dm) thơm từng ngọn gió (C),
mùa cốm xanh về (Am), thơm bàn tay nhỏ (C)
cốm sữa vỉa hè (G7), thơm bước chân qua (C)

Hồ Tây chiều thu (C), mặt nước vàng lay (Am) bờ xa mời gọi (Dm)
Màu sương thương nhớ (G), bầy sâm cầm nhỏ (G7)vỗ cánh mặt trời (C) (G)
Hà Nội mùa thu (C) đi giữa mọi người (Am)
lòng như thầm hỏi (Dm) tôi đang nhớ ai (Em)
sẽ có một ngày (G) trời thu Hà Nội trả lời cho tôi (F)
sẽ có một ngày từng con đường nhỏ (G)trả lời cho tôi (C)

(Fm) Hà Nội mùa thu (C) (Fm) mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người (Ab) (G7)
Để nhớ mọi người (C)


 Như Đã Dấu Yêu

Đức Huy



Trong đôi mắt anh em là tất cả (Am)
Là nguồn vui, (G) là hạnh phúc anh dấu yêu (C) (E)
Nhưng anh ước gì (Am)
Mình gặp nhau lúc anh (Dm) chưa ràng buộc (Am)
Và em (B) chưa thuộc về ai (Esus4) (E7)

Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng (Am)
Ngày hè bên em (G) tình mình đến rất nhanh (C) (E)
Anh sẽ cố quên (Am)
Lần đầu mình đến bên nhau (Dm)
Rộn ràng (F) như đã dấu yêu (E) từ thuở nào (Am) (Dm) (Am)

Anh đến với em (Am) với (ÁmF) tất cả tâm hồn (Am)
Em đến với anh (Dm) với (G7) tất cả trái tim (C) (E)
Ta đến với nhau (Am) muộn màng (A7) cho đớn đau (Dm)
Một lần (G) cho mãi nhớ thương (C) (Fmaj7) dài lâu (Esus4) (E7)

Trong đôi mắt anh em là tất cả (Am)
Là niềm vui, (G) là mộng ước trong thoáng giây (C) (E)
Anh sẽ cố quên (Am) rằng mình đã đến trong nhau (Dm)
Nồng nàn (F) như đã dấu yêu (E) từ thuở nào (Am) (Dm) (Am)



Nơi Ấy Bình Yên

Bảo Chấn



Giửa đêm tối (Am) nhớ về em yêu (Dm)
Như đại dương (G7)nhớ trời xanh (C7)
Ôm lòng đêm (F) đón sầu lên (Bm7), Ôi nỗi nhớ (E7) dịu êm (Am)

Xa mù khơi (Am) gió về xôn xao (Dm)
Trái tim đã (G7) lạc lối về bên nhạu (C7)
Anh chờ em (F) gió lặng câm (Bm7) nghe bão tố (E7) trong tim..

(Am) Em ơi dù cho mình (Dm) đã xa quá
Trái tim (G) anh vẫn nhớ đến em (C)
(F) Anh nuôi niềm tin một ngày (Dm7) nắng mới
Xóa tan (G) đêm cơ đơn ta tìm nhạu (C/E7)
(Am) Giửa lúc giơng tố cuộc tình (Dm) ngỡ tan vỡ
Tình yêu (G) ta trao nhau ngời sáng (C) hu hư hư hừ (Dm)
Có em (F) trong đời với anh (G) nơi ấy bình yên (Am)


Nỗi buồn Hoa Phượng

Thanh Sơn



(Am) Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
(E7) 90 ngày qua chứa chan tình thương (Am)
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi (Dm)
phút gần gũi nhau mât' rồi (Am)
Tạ từ là hết người ơi (E7)

(Am) Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng
Biết ai (E7) còn nhớ đến ân tình xưa (Am)
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu (Dm)
những chiều hẹn nhau hêt' rồi (Am)
giờ như (E7) nước trôi qua cầu (Am)

Giã biệt bạn lòng ơi (F)
Thôi nay (G) xa cách rồi (C)
Kỷ niệm mình xin nhớ mạy (Am)
buồn riêng một mình ai (Dm) chờ mong từng đêm gối chiếc (Am)
Mối u hoài này ai có hay (E7)

Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn (Am)
cảm thơng (E7) được nỗi vắng xa người thương (Am)
Màu hoa phượng thắm như máu con tim (Dm)
mỗi lần hè thêm kỷ niệm (Am)
Người xưa biết đâu mà tìm (Am)


Nỗi Đau Ngọt Ngào

Quốc Dũng



Giờ em đã mất (Cm) những phút vô tư (Fm) thuở nào (Cm)
Từ khi anh đến (Ab) mang những yêu thương nồng trao (G)
Để khi em biết (Fm) đã cách xa anh thật rồi (Fm7)

Thì bao thương nhớ (Db) nay đã không bao giờ vơi (G)
Ôi biết (Fm) bao lời đắng cay trên (Cm) miệng đời
Đã (G7) xuôi tan giấc mộng lứa đôi (Cm)
Em vẫn (Fm) mơ hình bóng anh yêu (Cm) suốt đợi
Dẫu (Ab) không bao giờ đến (G7) bên người (Cm)



Nỗi Nhớ Dịu Êm

Bảo Chấn



(Cm) Nghe hạt mưa rơi rớt (Ab) quanh thềm
Anh ngồi (Fm) nhớ em (Bb) mùa đông
(Eb/G7) (Cm) Những đêm trăng thao thức (Ab) mong chờ
Anh ngồi (Fm) nhớ em suốt đời
(Eb/G7) (Fm) Bao nhiêu ngày vui giờ đã (Cm) xa rồi
Cuốn xa (G) như gió ngoài khơi
(Fm) Anh đi tìm em chỉ thấy (Cm) kỷ niệm
Trốn trong (Gm) bóng êm dịu êm

(Cm) Em ơi vì sao ta đã (Ab) xa nhau trăm năm (Fm) nỗi nhớ vẫn hoài (Gm)
(Ab) Xa nhau thật sao ta mãi (Fm) xa nhau
Anh biết (Ab) đến bao giờ nguôi (G7)

(Cm) Em ở đâu khi bóng (Ab) đêm về
Quanh đời (Fm) tiếng mưa (Bb) thật êm (Eb)
Còn anh (Fm) ngồi đây nỗi nhớ (Cm) đong đầy
Trốn trong (Gm) bóng em dịu êm (Cm)



Nửa Hồn Thương Đau

Phạm Đình Chương



(Em)Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa (Am7)
Cho tôi về (B7)đường cũ nên thơ (Em)
Cho tôi gặp (Am7) người xưa ước mơ (B7)
Hay chỉ là (Em) giấc mơ thôi
Nghe tình (Am) đang chết trong tôi (Em)
Nghe lòng tiếc nuối (Cm7) xót thương (B7) suốt đời (Em)
Nhắm mắt (Em) ôi sao nửa hồn bỗng thương đau (Am7)
Ôi sao ngàn (B7) trùng mãi xa nhau (Em)
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào (B7)
Anh ở đâu ? ...
Em ở đâu ? (Em)
Có chăng mưa sầu buồn đen (C) mắt sâu (B7)
Nhắm mắt (Em) chỉ thấy một chân trời tím ngắt (Am)
Chỉ thấy lòng (D7) nhớ nhung chất ngất (G)
Và tiếng hát,
Và nước mắt (B7) (E)
Đôi khi em muốn tin (C).
Đôi khi em muốn tin
Ôi những người (Em)
Ôi những người (Am)
Khóc lẻ loi (B7) một mình (Em)


Phôi Pha

Trịnh Công Sơn



Ôm lòng đêm (Am) nhìn vầng trăng mới về (F)
nhớ chân giang hồ (Am)
Ôi phù du (E7) từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
đời người như gió qua (Am)

Khơng còn đi (Am) đường về ôi quá dài (F)
nhỉng đêm xa người (Am)
Chén rượu cay (E7)
một đời tôi uống hoài
trả lại từng tin vui
cho nhân gian chờ đợi (Am)

Về ngồi trong những ngày (E)
nhìn từng hơm nắng ngời (E7)
nhìn từng khi mưa bay (E)
Có những ai xa đời quay về lại (A)
về lại nơi cuối trời (G)
làm mây (Dm) trôi (E)

Thơi về đi (Am)
đường trần đâu có gì (F)
tóc xanh mấy mùa (Am)
có nhiều khi (E)
từ vườn khuya bước về
bàn chân ai rất nhẹ (F)
tưa hồn những (E) năm xua(Am)
 


Phượng Hồng

Vũ Hoàng



Những chiếc giỏ xe (Em) chở đầy hoa phượng (Am)
em chở mùa hè (G) của tơi đi đâu (B)
chùm phượng vĩ (Em) em cầm là tuổi tơi 18,
thuở chẵng ai hay (B7) thầm lặng mối tình đầu (Em)
Mối tình đầu (Am) của tôi (Em)
là cơn mưa giăng (D) giăng ngoài cửa lớp (G)
là áo ai bay (Am) trắng cả giấc mơ (C)
là bài thơ (Bm7) còn hoài trong vở,
giỉa giờ chơi (B7) mang đến lại mang về (Em)
Cánh phượng hồng (Am) ngẩn ngơ (Em)
mùa hè dến trường (Am) khắc nổi nhớ (D7) trên cây (G)
và mùa sau (Am) biết có còn gặp lại (G)
ngày khai trường (Bm7) áo lụa gió thu bay (Em)
Mối tình đầu (Am) của tôi (Em)
Nhờ cây đàn (Am) buông tiếng xa xôi (Em)
ai cũng hiểu chỉ một người khơng hiểu (Bm7)
nên có một gã khờ ngọng nghịu đừng làm thơ (Em)
Những chiếc giỏ thơ (Em)
Em chở mùa hè (Am) đi qua,
còn tôi đứng lại (Bm7) nắng ngập đường một vạt tóc nào xa (Em)


Qua Cơn Mê

Trần Trịnh & Nhật Ngân



Một mai qua cơn mê (Dm), sau cuộc đời bềnh bồng (C)
Tôi lại về bên em (Bb) (Dm)
Ngày đó mưa không còn (C), Nên đường dài thật dài (Bb),
ta mặc tình rong chơi (F)
Cùng nhau ta sẽ đi (Dm), sẽ thăm bao nơi xưa (C),
tuổi một thuở lênh đênh (F) (Am7)

Ta sẽ thăm từng người (Dm)
sẽ đi thăm từng đườngBb),
sẽ vô thăm từng nhà (Dm)

Tình người sau cơn mê (Dm) vẫn xanh
Dù bao tháng năm đau thương dập vùi (F) (Am7)
Trường quen bóng ta mai ta lại về (Bb) (C)
Cùng theo lũ em học hành như xưa (Dm)

Rồi đây qua cơn mê (Dm), sông cạn lại thành dòng (C)
suối về ngọt quê hương (Bb) (Dm)
Ngày đó tay em dài (C) , vun cuộc tình thật đầy (Bb)
mơ toàn truyện trên mây (F)

Còn tôi (Am) như cánh chim mãi (Dm) vui nên bay xa (C)
sẽ trở về ăn năn (F) (Am7)
Khi lá hoa thật nhiều (Dm) trái yêu thương đầy cành (Bb)
hái đem cho mọi người (Dm)