26/11/12

Kết Thúc...Làm bạn

          Đêm nay cũng như bao đêm khác. Em nhớ, nhớ quá những ngày được cùng anh trò chuyện đến sáng. Không phải để trao nhau những lời yêu thương, cũng không phải để tâm sự như bao chàng trai cô gái khác. Đơn giản chỉ vì được ngồi và nói chuyện với anh thôi. Có thể chúng ta sẽ lại cãi nhau, cũng có thể em sẽ gây chuyện rồi hờn dận anh. Nhưng em cám thấy hạnh phúc vì những giây phút đó anh ạ!
          Có những khi em dối anh rằng em làm việc muộn. Nhưng thực ra là em đang chờ để được nói chuyện với anh. Dù không có chuyện gì để nói nhưng em vẫn mong được nói. Mỗi ngày em đều nghĩ đến anh, em nhớ anh bất cứ khi nào. Tất cả em không thể nói ra bởi em muốn anh là người chủ động. Và như em đã từng nói, em muốn anh là chỗ dựa vững chắc cho em.
     Em cũng muốn được làm lại từ đầu với anh lắm chứ. Em cũng nhớ anh, muốn được quan tâm chắm sóc anh đúng ghĩa và ngược lại. Nhưng thật sự là anh không hiểu em, anh quá thật thà, thật thà đến ngốc nghếch.
      Hôm đi sinh nhật chị H. Em thật sự rất mệt, chẳng muốn đi tí nào. Anh biết và có ý đón em. Em đã mong rằng anh sẽ đến, bất ngờ thấy anh chờ ở cổng và khi đó chắc chắn em sẽ đi chung với anh. Nhưng không, anh tin những gì em nói và anh đã không đến. Em buồn lắm, dận anh lắm. Nhưng biết làm sao khi anh là người như thế.
      Ngay cả khi nhắn tin cho em. Chỉ vì sợ em dận, sợ em không nói chuyện mà anh không nói ra những gì anh muốn nói. Khi em bảo anh nói, em sẽ lắng nghe. Là em đã muốn cho anh thêm một cơ hội. Nhưng một lần nữa anh đã không hiểu em. Nếu như lúc đó tâm sự về tình cảm anh dành cho em, nói anh cần em, anh nhớ em, anh muốn làm lại từ đầu thì mọi sự đã khác. 
      Sinh nhật Sáng em đã mong có một sự thay đổi, Mọi người cũng mong là như thế, nhưng không,  tất cả vẫn là số không. Bởi cơ hội trong tay, anh không dám nói chuyện trực tiếp, nghiêm túc với em một lần thì anh nghĩ, em có còn trông mong gì nữa.
      Ừ thì anh bảo anh sẽ thay đổi chính mình, anh sẽ thay đổi vì em. Nhưng em nghĩ là anh sẽ không làm được, bởi vì đó là tình cách của anh, là bản chất con người anh. Em khẳng định là như vậy.
      Mấy hôm nay em đã không ngủ được, em chỉ nghĩ về anh thôi. Em đọc lại những trang nhật ký giữa anh và em. Từ khi mới quen cho đến bây giờ. Tất cả bây giờ chỉ còn là kỷ niệm.  
     Em biết, nếu anh đọc được những lời này thì anh sẽ buồn nhiều  lắm. Bởi những gì em cần không ở đâu xa, và thật sự là rất đơn giản đối với anh. Nhưng vấn đề là anh đã không hiểu ý em. trong khi em đã rất hiểu anh ngay cnhững gì mà ở 'My life for you" anh đã nói và âm thầm chờ đợi anh.
    Anh đã tự mình đánh mất cơ hội. Em đã trả lời và em sẽ không bao giờ thay đổi nữa. Bởi vì anh vẫn là anh, mãi mãi là anh, mãi mãi anh sẽ chẳng hiểu em.
       Em mong rằng, anh đã không đủ mạnh mẽ để hiểu em, nhưng anh sẽ đủ can đảm để bắt tay em, chúng ta sẽ mãi là bạn. Có thể em sẽ run tay, nhưng em sẵn sàng là người đưa tay trước, anh ạ!
                                             

                                                                                                                                   Vĩnh biệt tình yêu đầu của em!
                                                                                                               
   

24/11/12

Hôm nay sẽ không còn em nơi đó !


Khi em còn ở nơi đó, anh biết không, một điều mà em thương nghĩ. Đó là được hít chung với anh mùi vị của biển an lành, chúng ta sẽ nhìn cùng trên một bầu trời, hứng chịu chung một trận bão, hay sẽ vô tình, đi qua nhau biết bao con đường.
.
Sẽ chẳng còn những khi, em cố tình đi ngang qua con phố có ngôi nhà quen thuộc, để lơ đãng, nhưng tâm trí cứ gắn chặt vào đó, cho ấm lòng, bớt tủi thân.
Sẽ chẳng còn những khi đi ngang qua một góc quán nhỏ, mà nhớ như in nơi ta từng ngồi bên nhau, từng nói với nhau biết bao điều.
Sẽ chẳng còn những khi, đến quán trà sữa quen thuộc, em nhìn vào hàng ghế kia, mà nhớ những đêm mưa, hai đứa đến đây và 2 Yosake Táo xanh...
.
Và.
.
Em cũng chẳng còn, chạm mặt anh đôi lúc, khi anh đi một cô gái khác, với một nụ cười tươi nguyên. Em quay mặt đi, rồi lại chầm chậm hướng mắt về phía ấy.
Cũng chẳng còn những khi, mỗi một mình nghĩ suy, lại đặt mình vào những khoảnh khắc thật xưa, từ ngày đầu yêu nhau, rồi rất lâu sau những giọt nước mắt ít ỏi...
Sẽ chẳng còn những thứ thật thân thuộc, sẽ xa dần nhung nhớ...
.
Nơi này, sáng dậy, em đã nhìn thấy mưa.
Đêm chưa ngủ, em cũng chỉ thấy mưa.
.
Những điều ta từng muốn làm cùng nhau, có lẽ, sẽ để đó, cho người sau, người mà ta yêu nhiều nhất thực hiện vậy, anh nhé.
.
Vẫn là kết hôn sau 8 năm nữa, nhưng không phải với em, với anh, mà là với hai người khác.
Vẫn sẽ có một ngôi nhà nhỏ, ấm áp, hạnh phúc, không chừng chính em là người thiết kế đấy, nhưng không cho anh, cho chúng ta, mà là cho em - và một người lạ nào đó - sẽ quan trọng trong cuộc đời em, sau này.
Vẫn sẽ dành dụm một số tiền kha khá, đi du lịch những xứ sở đầy lá phong đỏ, và tuyết phủ kín, nhưng bàn tay sưởi ấm em, chắc chẳng phải đôi tay ngày xưa, mà là của một người con trai khác, mang lại cảm giác an toàn hơn, anh nhỉ.
.
Anh vẫn sẽ là một anh đầu bếp, nếu như anh kiên định với ước mơ.
Em vẫn sẽ quyết tâm buông mình vào kinh doanh, và chấp nhận nguy hiểm.
.
Ta vẫn sẽ làm những việc mình nói, nhưng người đồng hành, ừ, sẽ không phải một trong hai ta, mà là ai khác, tuyệt vời hơn rất nhiều.
.
Em sẽ yêu họ, mà đêm về không còn nghĩ rằng "Mình phải cố thêm chút nữa"
Sẽ không tủi thân khi nghe họ hát bài hát từng dành cho người yêu trước. Và sẽ luôn vươn mình ôm lấy hạnh phúc ở trong tay...
.
Đã qua rồi những thời gian thiết tha của rất nhiều tháng năm trước.
Em đã dùng một thời gian gấp nhiều lần so với câu nói "Người con gái phải dùng gấp đôi thời gian khi yêu để quên đi một người", và chắc hẳn, 5 năm xa nhà, sẽ còn là rất nhiều thời gian tiếp.
Khi còn ở gần anh, khi chúng ta vẫn ngày ngày đón nhận chúng một buổi sớm.
.
Em thường hay hỏi mình như thế này: Em có gì không thể nhỉ?
Câu hỏi này dằn vặt em rất lâu, và khiến bản thân vốn không tự tin của mình, càng đè nặng bởi vết thương tình cảm.
Nhưng giờ đây, em hiểu chứ. Vì chúng ta không phải dành cho nhau, phải va chạm vào nhau, mới có thể nhận ra điều đó.
Nhưng chấp nhận nó, đôi khi lại khó khăn hơn là nhận ra anh à.
.
Người yêu cũ của anh từng nói với em là: Sao em thương người đó nhiều thế?
Em chỉ cười, chứ chẳng biết làm gì hơn..
Có rất nhiều câu hỏi vì sao trên đời. Hỏi ra cho vui thôi, chứ không bao giờ nhận được câu trả lời đâu anh nhỉ?
.
Ngày tháng trước, em hay tự nhủ, là phải cố quên anh đi...
Nhưng quên thế nào, nỗi nhớ đó vẫn cứ ổn định nơi chốn này, yên vị ngay tim em đây...
Bây giờ, em không còn cố làm điều vô ích ấy nữa, cứ để tim mình thỏa thích nhớ, lòng mình thỏa thích thương...
Đến một ngày, mọi thứ sẽ dừng lại.
Thời gian luôn có một sức mạnh vô hình, và em luôn tin vào điều đó.
.
Con đường em đi, sẽ không phải luôn một mình đối diện tất cả. Mà dù cho có, em cũng phải gồng mình vượt qua, bởi, em không có ai, em phải càng cố gắng.!
Nơi này, biết đâu, sẽ chôn bước chân em, sẽ đưa người nào đó, đến với em anh nhỉ.
Chắc chắn không là anh.
.
Hôm nay, đường em đi, chẳng còn là một góc biển thân yêu nữa.
Con đường em về,chẳng có ngôi nhà nào thân quen.
Nơi em ở, chẳng chung một con phố nào...
Với anh!
Anh hãy luôn sống hạnh phúc.
Em chúc anh chân thành. Tuy không trọn vẹn
.
Như câu chuyện "Em ở đâu"
Người con gái đã nhắm mắt, lùi lại, đi ra ngoài nhà thờ.
Miệng nhẫm câu "Nếu có ai ngăn cản tình yêu này, thì hãy lên tiếng ngay bây giờ, còn không thì hãy im lặng mãi mãi..."
Cô gái ấy cũng thầm chúc cho người yêu mình hạnh phúc. Nhưng một chút tổn thương đã vấy bẩn lời chúc thiêng liêng đó...
.
Em cũng vậy.
Ngủ ngoan hằng đêm, anh yêu!

22/11/12

Bởi người anh yêu là..."con gái"


Anh: Chúc em ngủ ngon!
Em: Chúc anh ngủ ngon!
Anh: Có lẽ hôm nay em mệt nhiều nên không online?
Em: Ừhm, mệt nhưng không ngủ được.
Anh: Anh cũng vậy, em đang làm gì thế?
Em: !!!
Anh: Có lẽ em cũng đang nghe nhạc, em nghe bài gì thế?
Em: Thôi, đi ngủ nhé, mệt rồi nói chuyện sẽ mệt hơn đấy?
Anh: Em không muốn nói chuyện với anh sao?
Em: Chúc anh ngủ ngon!
Anh: Có ngủ được đâu mà ngon?
Em: Vậy anh kiếm người khác nói chuyện đi?
Anh: Chẳng còn ai thức giờ này ngoài em hết, em không thèm nói chuyện với anh thì còn ai khác nói chuyện với anh nữa?
Em: Ai mà biết?
Anh: Anh biết, và em cũng biết?
Em: Anh biết chứ em làm sao biết.
Anh: Nếu em không muốn nói chuyện thì đừng trả lời, để anh nhắn tin nói chuyện một mình thôi.
Em: Nói vậy mà anh cũng nói được?
Anh: Thì anh biết nói gì bây giờ? Những gì anh muốn nói thì em đâu  muốn nghe?
Em: Thôi được, vậy muốn nói gì thì anh nói đi?
Anh: Hì... hì...nếu anh nói ra em lại không thèm nói chuyện với anh mất thôi?
Em: Đấy là anh nói chứ đâu phải em?
Anh: Nếu anh nói...anh nhớ em và vẫn còn tình cảm với em, em có còn muốn nói chuyện với anh không?
Em: Nhớ gì mà nhớ, vừa họp nhóm với nhau về...chứ có phải xa xôi gì đâu. Còn gì muốn nói thì nói hết đi?
Anh: Nói ra nhiều thì có được gì đâu, chẳng thay đổi được gì hết, nói rồi liệu anh còn cơ hội nào không?
Em: Anh nói hết những gì anh nghĩ là anh cần nói đi, em đang nghe anh nói.
Anh: Được, vậy anh hỏi em "em có đồng ý làm người yêu của anh không"? Em chỉ cần trả lời có hay không thôi, chỉ hỏi em lần này nữa không còn lần sau đâu? Em hãy nghĩ kỹ và trả lời một lần này thôi.
Em: Không.
Anh: !!!
Em: Không phải với anh mà với bất cứ ai hỏi em, em cũng sẽ trả lời như vậy.
Anh: Vì sao, em hãy cho anh một lí do?
Em: Thứ nhất em không muốn bị ràng buộc, thứ hai là anh thật sự không hiểu em. Vì vậy, hãy dừng lại để giữ gìn những kỹ ức tốt đẹp về nhau anh ạ!
Anh: Không phải anh không hiểu em mà là em không muốn ai hiểu em hết. Em không chịu mở lòng thì ai có thể hiểu em chứ? chẳng ai có thể hiểu khi người ta không muốn cho mình hiểu hết.
Em: Vậy em muốn anh hãy nghĩ lại xem anh đã làm những gì để hiểu em. Em cũng sẽ xem lại mình bởi những gì anh đã nói.
Anh: Thôi hãy xem như anh chưa nói gì đi,anh sẽ xóa hết mọi kỹ ức về em và anh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, anh sẽ tìm một người có thể hiểu và yêu thương anh thật sự. ..như em từng nói. Chúc em hạnh phúc!
Em: Ngay cả bây giờ...ngay lúc này...anh cũng không hiểu em...
Anh: !!!!
        Nó buông điện thoại cố dằn lòng ngăn từng giọt nước mắt rơi. "Thế đấy, anh vẫn là anh, cứ như thế...muôn đời anh cũng không hiểu em".
                  
        Nó quen anh trong lớp học nhạc, anh và nó cùng học ghi ta, anh vốn trầm lặng lên rất ít khi lên tiếng. Anh đàn hay và hát cũng rất hay, thể loại anh thích nhất là nhạc trữ tình. Chất giọng trầm ấm và rất thuyết phục người nghe của anh đã gây sự chú ý của nó. Nó không sôi nổi nhưng cũng dễ hòa đồng và rất quan tâm đến người khác. Khi lớp học mỗi ngày một đông hơn thì âm thanh cũng trở nên hỗn độn và ồn ào hơn, nhóm học ghitar kéo nhau ra một khu cực riêng, dễ nghe và trao đổi bài. và rồi mỗi ngày khi đến giờ giải lao hay trả bài, thầy mở dàn máy nêu đích danh từng người thay phiên nhau đàn hát, các nhóm trống, piano, organ,...cũng lần lượt tham gia chung vui. Rồi cũng không biết từ lúc nào mọi người đã trở nên thân thiết với nhau. Nó không có khiếu  nên rất nản, từng ngón tay của nó bị dây đàn siết đến bỏng rát, thế nhưng nó vẫn không bỏ học một bữa nào. Đơn giản vì nó đã bị "nghiện" cái mớ âm thanh hỗn độn ấy mất rồi. Đặc biệt là thầy, mỗi khi thầy ôm đàn, thổi kèn, đánh trống...hay đệm nhạc...Không thể chê vào đâu được và sau đó là giọng hát của anh...
      Sau một thời gian nó đã lưu hết số của các thành viên thường xuyên góp vui trong giờ giải lao. Và một ngày nọ chẳng may bị cúp điện, rảnh rổi chẳng biết làm gì, nó dò danh bạ và nhắn tin cho anh. Cũng chỉ tám chuyện trên trời dưới đất, chuyện chẳng đâu vào đâu, có khi còn gây nhau nữa, ấy vậy mà dần dần trở thành một thói quen không thể thiếu của anh và nó, hôm nào chưa nhận được tin nhắn của anh là nó ngủ không được. Khi mà tốc độ nhắn tin không đủ để thỏa mãn sự chờ đợi thì anh và nó chuyển qua chát yahoo. Biết nó thức khuya nên tối nào anh cũng online muộn để nói chuyện với nó. Người hỏi đa phần là nó, anh chỉ biết hưởng ứng và gây chuyện với nó thôi, có khi còn làm cho nó phải ôm một cục tức to ơi là to đi ngủ nữa. Vậy mà tối hôm sau khi thấy anh xuất hiện trên cửa sổ chát của nó, cái cục tức kia chợt tan đâu mất.
     Anh và nó có nhiều điểm tương đồng, thế nhưng nó vốn tự lập từ nhỏ nên mọi suy nghĩ và hành động của nó rất chín chắn. Anh vẫn thường bảo đó là sự cố chấp, là ngang như cua, còn nó thì bảo anh là "gió chiều nào theo thiều đó", là "thiếu quyết đoán". Bởi vậy mà mỗi khi dận nhau thì đằng nào anh cũng chấp nhận và anh vẫn thường là người làm huề trước.
     Ngày lại ngày, một hôm anh chợt bảo anh nhớ nó, nó vẫn chọc anh như thể nó không thèm tin, không thèm quan tâm những gì anh nói thế nhưng thực lòng nó thích lắm. Kể từ đó anh và nó vẫn thường chát với nhau thật khuya.
     Thức trắng mới biết đêm dài.
    Cũng bởi cái kiểu "gió chiều nào cũng xuôi", thiếu quyết đoán" mà nó đã không đáp trả lại tình anh.
    Ban đầu nó từ chối chỉ để thử lòng anh, nhưng không ngờ anh lại buông xuôi thật dễ dàng. Nó nghĩ, từ xưa tới nay, dù trong cuộc sống hay trong công việc, nó thường là người vạch ra kế hoạch, và nó cũng là người phải hoàn thành kế hoạch nó vạch ra. Áp lực nặng nề, nó cảm nhận được trách nhiệm của người đứng đầu. Vì vậy, nó muốn anh phải là chỗ dựa vững chắc cho nó. Anh phải là người chủ động. Nhưng thời gian đã chứng minh tất cả, anh vẫn là anh, nó không chấp nhận việc anh nhờ cậy bạn bè nói hộ anh trong chuyện tình cảm cũng như việc anh chấp nhận ngồi bó gối ở nhà chờ nó đồng ý khi nó bảo chưa muốn gặp anh. (Anh có biết đâu nó chờ lắm, mong lắm được nghe anh bảo là anh đang nhớ em, anh đang chờ em ở...đâu đó, rằng không gặp sẽ không về...)
     Đúng là anh chẳng hiểu tí ti nào về tâm lí con gái, đặc biệt là nó. Ừ thì bình thường trong công việc và sinh hoạt cùng nhau, nó bảo có là có, không là không, một là một, hai là hai, thế nhưng anh chẳng chịu hiểu và chịu nghĩ cho nó. Bởi dù sao đi nữa nó cũng là con gái, Mà con gái thì rất dễ yếu lòng và nhạy cảm. Đặc biệt trong chuyện tình cảm thì con gái rất hay để ý và cần sự quan tâm chăm sóc của anh.
     Còn anh thì ngược lại, Một lời chúc, một câu hỏi thăm sau buổi họp nhóm cũng không có. Mỗi đêm nó trằn trọc chờ anh hỏi han mà anh vẫn biệt tăm. Nó có biết đâu, sau khi nó nói với anh là nó cần thời gian suy nghĩ thì anh im hơi lặng tiếng luôn, bởi rất sợ, anh sợ rằng hỏi nó thì nó sẽ bị phân tán tư tưởng, anh sợ nó dận rồi không thèm nói chuyện nữa...Anh đếm từng giờ, từng ngày,....chờ cả tháng mà có hay đâu nó đang khóc thầm vì  chờ đợi một câu thương nhớ của anh. Nó cũng đâu cần nhiều thời gian đến như vậy, đấy chỉ là cái cớ, là thử thách nho nhỏ nó đặt ra cốt để nó tìm hiểu xem, liệu anh có thực sự biết tự tìm cách vượt qua thử thách của nó không. Quả thật đủ thất vọng và đủ chín chắn để nhận ra rằng anh không thuộc về nó.
       Anh bảo rằng trái tim nó bị hóa đá, rằng không chịu mở lòng thì làm sao anh có thể tìm đường đến trái tim của nó. Thế nhưng anh không chịu nghĩ rằng "Kẻ trộm thường trèo tường hoặc chờ chủ nhà mất cảnh giác đột nhập". Nó không mở cửa trái tim sao anh không tự kiếm đường khác để vào, hay ít ra anh cũng phải thường xuyên gõ cửa để gây tiếng động chứ? Nó thật sự thất vọng khi chưa kịp nói tiếng yêu đã phải thốt lời chia xa.

       Và cho đến hôm nay, cuộc đối thoại đã một lần nữa buộc nó phải nói ra lời nó không hề muốn nói. Thôi thì thà đau một lần rồi thôi. Bởi muôn đời anh cũng không thể là chỗ dựa vững chắc cho nó. Bởi anh không nhận ra: người anh yêu là ..."con gái".