6/7/11

Em có thấy mình may mắn kô?


Hạnh phúc, đương nhiên, đó là một món quà.
Hạnh phúc, đương nhiên, nó là thứ vô giá.
Ai cũng phải trân trọng, ai cũng phải thèm thuồng.
Hạnh phúc, nó không loại trừ bất cứ ai, chỉ là đôi khi, bỏ xót một cách vô ý...
"Em, em có biết hôm nay như thế nào không?
- Hôm nay là một ngày nắng phải không? Em cảm thấy ấm áp
Đúng rồi, anh thì chỉ thấy nắng chói mắt thôi. Em có nghĩ mình may mắn khi không gánh chịu điều này không?
- Ừm..có ạ"
Cô gái cười, và tay thì vẫn được anh nắm chặt. Anh âu yếm vén mái tóc lòa xòa trước mắt, tràn ngập yêu thương.
"Em, đố em biết hôm nay là ngày như thế nào?
- Là một ngày mưa, em nghe tiếng nước rơi lách tách
Đúng rồi, vậy em có thấy lạnh không?
- Không...
Anh thì còn nhìn cả một khoảng trời bị mưa làm tơi tả, đường phố lá bị mưa làm tan tát, xấu xí lắm. Em có nghĩ em như thế này hạnh phúc hơn anh không?
- Ừm, em biết mà, em rất may mắn"
Cô dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt anh hơn, anh cũng ghì cô vào lòng cho ấm áp. Họ có thể nghe nhịp tim của mình vang lên rộn rã, những kẻ yêu nhau điều có những trái tim khỏe mạnh, vì đập rất nhanh, trái tim biết yêu không bao giờ hãm phanh đúng lúc.
Anh biết cô vào một ngày trời đẹp, khi cả đoàn đi làm từ thiện cho một cô nhi viện. Cô ở đây từ rất lâu, 25 năm trời, cô sinh ra ở đâu thì không rõ, nhưng dùng sữa nơi này, và lớn lên tại đây.
Tóm tắt, cô là một cô gái tật nguyền, và không cha mẹ.
Cô không quá xinh, nhưng có một điều đặc biật khiến anh có thể hy sinh nhiều cô gái tốt khác để chấp nhận một tình yêu có lẽ khó khăn. Đó là cô có một giọng nói trầm ấm rất lạ kì, khi trò chuyện, cho người đối diện một niềm tin hầu như tuyệt đối, không nghi ngờ, không xét nét, cách nói tự nhiên, và rất thân thiện.
Họ yêu nhau, mà không, anh phải dùng một thời gian khá lâu để đục đổ vách ngăn mặc cảm của cô, và khiến cô biết là anh yêu cô nhiều như thế nào.
Khi chưa ôm được cô vào lòng, anh vô cùng thèm khát cái cảm giác ấy, và xót xa bao nhiêu, khi nhiều lần nhìn cô vô tình bị vấp ngã.
Khi được siết chặt cô trong vòng tay, anh lại mong muốn sẽ mãi như vậy, anh yêu cô nhiều lắm, rất nhiều...
Anh bắt đầu làm cho mình thiệt thòi đi, chỉ để cô thấy mình may mắn hơn, anh hay so sánh cô với bản thân mình một cách thiên vị, để cô nghĩ rằng cô khi một kẻ mù lòa như cô, lại tốt số hơn những người bình thường.
Anh muốn cô tự tin hơn, vì bản thân anh biết, bao nhiêu bất hạnh của cuộc đời đã giáng lên cô gần như toàn bộ.
"Em à, anh xấu lắm, nhưng em xem, tình yêu anh chân thành, thế nên em chỉ cần yêu anh bằng trái tim thôi, vậy là được em nhỉ.
- Em...yêu anh mà.
Mình cưới nhau, em nhé. Em nghĩ như vậy có tuyệt vời không?"
Cô gái rời nơi sinh sống đã lâu, để đi đến một nơi cô chưa từng bước tơi, nơi anh sinh ra, và có thể, cũng là nơi sau này cô sẽ xem đó là nhà.
Anh đưa cô về nhà, trước sự ngạc nhiên của cha mẹ, trước giờ họ chưa bao giờ nghe anh nói có người yêu, cũng chẳng nghĩ đến chuyện anh tính đến việc cưới sinh khi chỉ mới 23 tuổi.
Và, họ lại chẳng thể nào sửng sốt hơn, khi người anh xin được cưới lại là cô. Mẹ anh sau những giây phút kiềm nén, cũng không khỏi thốt lên những câu nói đau lòng.
Anh nhận thấy tay người yêu mình đang nắm chặt lấy anh, và run rẫy. Cô đang sợ hãi vì cảm thấy được điều mà gia đình anh nghĩ đến. Vì cô không có đôi mắt tinh tường, nên sẽ thế chỗ bằng một trái tim nhạy cảm hơn bình thường...
Anh bực tức, và nặng lời. Gia đình họ xào xáo, từ một cuộc thăm hỏi, tất cả giờ trở thành một trận chiến quyết liệt. Mẹ anh giờ chẳng còn nể nang gì nữa, bà nói rõ quyết định của mình, mà...lời lẽ bà thốt ra, trong lúc nóng giận, quả là rất khắc nghiệt.
Anh biết, mọi thứ đang đổ vỡ, anh không thể cầu xin sự đồng ý của gia đình, mà thậm chí khiến họ căm ghét cô hơn.
Anh nắm tay cô, và đưa ra khỏi đấy.
"Em đừng ghét mẹ anh nhé, bà chỉ nói vậy thôi, tại hơi bất ngờ.
- Ừm.
Em buồn à?
- ...Một ít thôi, em biết anh buồn nhiều hơn, vì anh còn thấy cả sự giận dữ của mẹ mình mà..."
Khoảnh khắc ấy, anh nhìn lên trời cao và hỏi rằng "Một cô gái như thế này, tôi có thể không yêu được sao".
Nếu em là một người có đôi mắt sáng trong, thì đã rất tuyệt vời.
Nếu em có cha mẹ, thì đã quá tuyệt vời.
Nhưng ông trời, đã có một sai sót quá nghiêm trọng, sinh em ra trong một hoàn cảnh bất hạnh đến thế này. Mà vì vậy, từ bất hạnh đấy, có thể dẫn đến nhiều hệ lụy. Em hiểu chứ, nhưng em biết làm sao đây...
Anh tạm thuê cho cô một căn phòng nhỏ, và thường xuyên đặt lại vấn đề này cho cha mẹ, thế nhưng người đàn bà đã sinh ra anh nhất quyết cứng lòng, không là không. Mỗi lần bà nói đến, lại tăng thêm một ít sự cay độc, vì bà uất, thằng con trai chẳng thua ai của mình, lại yêu một đứa con gái chẳng thể nào bằng ai, đã vậy còn tật nguyền.
Làm sao bà chấp nhận, khi con bà dù không sang quyền như những cậu đại gia danh giá, nhưng cũng không thấp hèn như ai, còn cả một tương lai sáng lạng, nay lại vác về nhà một đứa con gái không rõ lai lịch, lại mù lòa, mặt mũi không hơn người ta, cưới nhau xong lại trở thành gánh nặng cho cuộc đời con trai quý của bà. Bà tự hỏi mình "Đặt địa vị người khác, họ có chấp nhận không?".
Nhiều ngày tháng qua, mùa đông đến, hoa tàn, mùa xuân qua, hoa nỡ. Cảnh vật thay đổi, nhưng định kiến của người mẹ không đổi thay, người cha không nói gì, không phải ông đồng ý, chỉ là thấy sự gay gắt của bà thôi cũng đủ, ông không cần lên tiếng làm chi thêm thừa. Điều đó khiến anh mệt mỏi.
"- Anh à? Anh đau lòng lắm sao?
Sao em lại nói vậy?
- Em thấy anh gầy hơn này..."
Cô gái dùng bàn tay mịn màng của mình sờ nhẹ lên khuôn mặt anh, cảm nhận được sự lồi lỏm, hốc mắt, gò má, cô biết, anh gầy đi rất nhiều. Tim cô đau đớn chẳng biết nói sao, sự mặc cảm hình thành ngày một lớn, thế nhưng, cô vẫn không thể rời xa anh, bởi vì cô yêu anh quá rồi.
Mỗi đêm nhắm mắt, cô lại nguyện cầu, ngày mai nắng ấm hơn, sẽ khiến mẹ anh vui lòng thay đổi...
Nhưng, nào đâu sự nguyện cầu nào cũng thành sự thật. Người ta chỉ cầu nguyện cho những việc mà khiến họ rơi vào tuyệt vọng cực cùng.
Cô nghe tiếng đập cửa và bàng hoàng tỉnh giấc. Bình thường, nếu anh đến, đó sẽ chỉ là những tiếng gọi nhẹ nhàng, chứ không phải là sự ồn ào đến nhức nhối như vậy. Cô biết, người ở ngoài kia, chẳng thể là anh.
Cô sợ hãi, rúm ró cả người, mò mẫm chiếc điện thoại định bụng sẽ gọi cho anh, anh đã bày cô cách làm thế nào để có thể nghe và gọi lại, trong danh bạ này, chỉ có duy nhất số của anh mà thôi.
"Cô không nghe tôi đập cửa à!"
Đó là giọng của một người đàn bà, rất khó chịu, nôn nóng, bất mãn. Giờ thì cô biết rõ, đó là ai.
Bà ta biết con mình vẫn còn liên lạc với cô gái, nên đã âm thầm theo dỏi, ở cái thời đại công nghệ thông tin này, việc giấu một con kiến còn có thể tìm ra, huống chi là lén lút quan hệ với một con người.
Cô ra mở cửa. Cô vẫn không hình dung được mẹ anh là người như thế nào, cô ước một lần được chạm vào khuôn mặt yêu quý ấy, để mường tượng ra người đã sinh anh ra trên đời. Cô vẫn rất tôn trọng bà, người tạo ra anh.
Mọi thứ cứ đối lập với nhau như vậy, bên kính trọng, bên khinh thường. Bên nhẹ nhàng van xin, bên quyết đoán gạt phắt.
Tâm hồn cô như một tờ giấy chắc, nhưng người đàn bà ấy có sức mạnh và sự quyền năng, thêm cả tàn nhẫn, vô tư xé nó.
Mọi sự kiên quyết của cô làm bà ta chán nản, đến bước cùng, bà ấy lục tung cả phòng lên, lấy valise và nhét tất cả những thứ liên quan đến cô vào.
Lúc này, cô mới thật sự hoảng sợ, mắt cô ào ào chảy nước, ngấn lệ cầu xin, cô nắm lấy cái quai của valise, gần như quỳ xuống và mong bà ta đừng làm một hành động tàn nhẫn với cô như vậy.
Mọi ý nghĩ trong đầu của cô bây giờ là sắp phải xa anh, cảm giác ấy như một mạch máu trong người cô bị cắt đi, khiến toàn thân đau đớn và bất động.
Cô vội vàng cầm điện thoại, tay run rẫy bấm nút, nhưng người đàn bà ấy thấy, và giật ngay chiếc điện thoại trên tay cô.
Mọi thứ xong xuôi, bà ta nắm tay cô, lôi đi. Cô gái yếu ớt, cảm thấy như mọi sức lực đều tiêu tan, cô chỉ muốn được bên anh, cô chỉ muốn được ở bên anh.
"Cô ơi, con xin cô, cô ơi...Anh ơi, cứu em, anh ơi..."
Cô hết gào khóc van xin người đàn bà, lại kêu anh trong vô vọng, anh giờ này đang ở đâu?
Cô nghe tiếng xe cộ ồn ào, và có cả những tiếng xì xào của những ai đó xung quanh. Có lẽ họ đang bàn tán về hành động của mẹ anh, nhưng tại sao không có ai ngăn cản, cô đang hy vọng có ai đó ngăn cản, cô muốn thoát khỏi bàn tay rắn chắc này. Sao mẹ anh lại mạnh đến vậy?
Họ qua đường, một người kéo đi, một người giằng lại, trông vừa buồn cười, vừa thãm thương. Mẹ anh không nói bất kì điều gì.
- MẸ!...VÂN ANHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH.
"Anh! Anh...."
Cô nghe tiếng anh ở phía sau, cô biết đó là anh, hạnh phúc quá, sau biết bao nước mắt, cô cười. Vùng ra khỏi bàn tay bà mẹ, cô chạy đến nơi phát ra tiếng gọi đó.
Nhưng nào hay, khi cô chạy nhanh đến phía anh, cũng có chiếc xe đang chạy nhanh đến phía cô. Họ nhìn thấy cô nhưng tránh không kịp, cô không nhìn thấy nên không thể tránh...
Có một tiếng động gì đó phát ra kinh hoàng, rồi lịm đi.
Người đàn bà đánh rơi valise, lăn lóc.
Cô cảm nhận hơi ấm của anh, cô cảm nhận được hơi ấm từ những giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng tay cô nhấc lên không nổi, tai cô không nghe được gì cả.
Cô thấy không sao, cô đang ở trong vòng tay anh, dẫu cô không là gì, thì trái tim bây giờ rất ấm áp. Hạnh phúc quá...
-
Chàng trai ngồi nơi đó, có những ngọn cỏ lún phún mọc lên.
Anh vuốt ve tấm ảnh chụp từ rất lâu của một cô gái, tựa đầu vào tấm bia lạnh ngắt...
"Em à, em thấy mình may mắn không?
...
Em à.
..Em
Em có thấy anh không, nhịp tim anh vẫn đập, tại sao em lại ngừng?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét