- Vậy anh muốn gì?
- Muốn được ở bên em đến suốt cuộc đời có được không?
- Không.
- Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều, em có nhớ anh không?
- Nói không thì không đúng, nhưng nói nhớ cũng không hẳn. Bởi em chấp nhận tất cả những gì em đã chọn.
- Nghĩa là em chấp nhận tất cả, xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
- Chuyện gì chứ, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?
Nó nói mà nghe tim mình xót xa. Nó cười khểnh, sự quan tâm hỏi han đúng nghĩa, một cái nắm tay hay một nụ hôn ngọt ngào như bao câu chuyện tình yêu khác ư? Không hề, nó chưa bao giờ được anh quan tâm chăm sóc hơn một tình bạn, cũng chưa từng được anh nắm lấy đôi tay lấy một lần nói gì đến nụ hôn. Vậy thì làm gì có chuyện để mà xảy ra. Tất cả chỉ là nó ảo tưởng mà thôi.
- Ừ, anh hiểu rồi, vậy anh sẽ không phiền em nữa. Chúc em hạnh phúc.
Nó thấy ngạt thở quá, nó cố nhịn không để tiếng khóc của nó làm người bạn cùng phòng tỉnh giấc. Có lẽ anh nói đúng, nếu chỉ là giấc mơ thì mình sẽ quên nhanh thôi. Anh và nó không là của nhau, anh không được sinh ra để dành cho nó.
Thà đau một lần rồi thôi, còn hơn để đau một đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét