2/4/12

Truyện: Yêu thôi chưa đủ



Yêu thôi chưa đủ - Kì 1: Thổn thức…

Duyên thường có thói quen online vào nửa đêm, khi không gian chung quanh trở nên đặc sệt và cảm xúc con người cứ thế tuôn trào…



Sau buổi làm thêm mệt nhọc, trở về căn phòng bừa bộn với vô số mớ sách vở cùng đống quần áo chưa dọn, suy nghĩ của Duyên cũng ngổn ngang. Ba thất nghiệp, mẹ bệnh, thằng em lại sắp vào năm học mới, Duyên chuẩn bị lên đại học… Mọi thứ đều nhờ cậy vào tiền trợ cấp của ba và món lương ít ỏi của Duyên… Nén một tiếng thở nhẹ, Duyên xe toạc gói mì, ăn sống, chờ chiếc máy vi tính ì ạch khởi động. Tháng sau, mạng nhà cũng bị cắt, Duyên tranh thủ online tìm thêm việc, đồng thời tán gẫu để xua tan cơn buồn ngủ khi phải gõ văn bản cho một tiệm photocopy…

Những ngày hè của Duyên trôi qua như thế… Duyên đã thôi không nghĩ cho bản thân mình tự lúc nào rồi… Đậu đại học với số điểm cao ngất ngưởng, thay vì vui, Duyên lại thấy lo. Gia đình hiện tại đang khó khăn như thế, mà Duyên còn phải đi học, mọi thứ lại càng chật vật…

Chút ánh sáng nhờ nhờ từ màn hình vi tính soi rõ gương mặt trắng nhạt cùng sống mũi cao của Duyên. Đôi long mi cong thi thoảng hấp háy, đôi môi mỏng hơi nhếch lên… Duyên đẹp thánh thiện. Mẫu người con gái như Duyên, khối chàng trai muốn theo đuổi, nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Thời còn đi học, Duyên cũng có những mối tình đẹp, nhưng xa rồi… Duyên cũng muốn có một bờ vai để nương tựa, Duyên cũng là một cô gái yếu đuối… Nhưng hiện tại, Duyên phải là chỗ dựa cho gia đình trước…

Trời đầy sao. Làm việc được tí xíu, mỏi mắt, Duyên mở toang cửa sổ hứng chút gió và nghe thoang thoảng hương đêm… Đôi tay Duyên thon dài lướt qua màn cửa, trượt nhẹ, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm…

Một cái BUZZ lớn khiến Duyên giật mình. Vinh - nhỏ hơn Duyên một tuổi, học chung trường Duyên nhưng đã nghỉ học, hiện tại đang đi làm. Cả hai quen nhau trên diễn đàn trường. Trong danh sách online hiện tại, chỉ có nick Vinh đang sáng. Đã 0 giờ…

- Giờ này chị còn thức à?

- Ừ, không ngủ được em ạ.

- Em cũng đang nhức lưng quá, hậu quả của việc đứng 8 tiếng mỗi ngày…

Hồi còn đi học, Vinh nổi tiếng cả trường vì những trò quậy “không ai nghĩ ra nổi”. Nhưng lúc ấy Duyên không biết Vinh vì mải vùi đầu vào sách vở. Vinh đã nghỉ học trước khi bị đuổi. Mấy lần lên diễn đàn chơi, tình cờ trò chuyện cùng Vinh, thế là add nick. Nói chuyện với mọi người, Vinh khá sốc nổi, nhưng chat với Duyên, Vinh nghiêm túc hẳn lên. Có thể là do nể Duyên và khâm phục sự chững chạc của Duyên.

Thi thoảng online, Duyên lại hỏi thăm Vinh vài câu về công việc. Lúc thì Vinh làm lễ tân cho một khách sạn nào đó, khi thì đang làm phục vụ tại một bar, có khi lại đi hát ở những quán cà phê nhỏ…

Đêm nay, Vinh tâm sự với Duyên về công việc cực khổ của mình. Duyên bỗng cảm thấy Vinh có chất gì đó bản lĩnh và mạnh mẽ, khác hẳn với Hoàng…

Cách đây ba tháng, khi chuẩn bị làm lễ ra trường…

- Duyên gặp Hoàng tí được không?

- Duyên bận học. Mà sao Hoàng cứ quan trọng chuyện gặp gỡ vậy. Không tin tưởng nhau thì lên đại học sẽ thế nào?

- Chỉ là Hoàng muốn chúng ta đi dạo phố một chút thôi.

- Mục tiêu lớn nhất của Duyên bây giờ là đại học, đại học, Hoàng hiểu không? Hoàng có đủ điều kiện để được tiếp tục đến giảng đường, còn Duyên, nếu không tự học, Duyên chẳng còn gì cả, Hoàng hiểu không?

- Thôi được rồi… Duyên học đi nhé, Hoàng sẽ không bao giờ làm phiền Duyên nữa, vậy nhé…

Đó là lần trò chuyện qua điện thoại cuối cùng giữa cả hai. Duyên phải nhắm tịt mắt, cố quên những kỉ niệm giữa hai đứa, nuốt nước mắt vào trong để cố bước tiếp. Nghe đâu hiện tại, Hoàng có người yêu mới… Điều này khiến Duyên không bất ngờ, tính Hoàng xưa giờ vốn vậy… Trẻ con, thích thể hiện và luôn muốn mình không bị thiệt thòi… Suy nghĩ quá nông cạn… Hoàng không thể là chỗ dựa cho Duyên về dài…

- Bữa nào rảnh, em dẫn chị đi xem em hát nhé. Đảm bảo chị sẽ rất thích.

- Ngày mai nhé? Mai chị rảnh nè… - Duyên mỉm cười khi đánh máy.

- Tốt lắm. Thôi trễ rồi, em đi ngủ, mai còn đi làm sớm. Tối mai em gọi cho chị…

Nghe Vinh chia sẻ về những vất vả trong công việc cũng như hoàn cảnh bất hạnh của mình, Duyên thương lắm. Hóa ra, Duyên may mắn hơn Vinh, vì Duyên còn được vào đại học, trong khi Vinh đã phải bỏ dở nửa chừng….

o0o

Ngoài đời, Vinh mạnh mẽ hệt như trên mạng. Cách Vinh pha trò và từng điệu bộ, cử chỉ… đều rất chững chạc và…đàn ông. Có lẽ do Vinh ra đời sớm quá… Mấy ai nghĩ đó là một thằng con trai 17…

Phong Linh là quán cà phê sân vườn nhỏ, có những buổi biểu diễn ca nhạc nghiệp dư. Vinh thường xuyên đến đây để giải trí cho thỏa đam mê ca hát. Nhìn cách Vinh làm chủ sân khấu, rồi ánh mắt tinh quái Vinh dành cho Duyên khi mắt Vinh hướng về hàng ghế khán giả, Duyên bật cười…

Hát xong, Vinh xuống chỗ Duyên ngồi. Duyên đưa cậu ấy tờ khăn giấy thơm thoang thoảng hương dâu. Quen nhau trên mạng đã lâu, cũng biết mặt nhau qua những tấm hình, nhưng lần đầu gặp mặt, cả hai vẫn cảm thấy gần gũi hơn cả…

- Chị chuẩn bị học đại học ngành gì vậy?

- Ngữ Văn em ạ…

- Ồ, đúng sở thích luôn ta…

- Ừ - Duyên cười tít mắt…


o0o

Đêm hôm ấy, có hai cái nick sáng suốt đêm… Hai con người cứ chia sẻ với nhau đủ điều trong cuộc sống…

Vài tuần sau, Vinh rủ Duyên đến bar mà cậu làm. Tiếng nhạc xập xình chói tai và những con người sang trọng nơi đây làm Duyên hơi khớp. Duyên nép mình vào khu phục vụ, chờ Vinh làm việc xong.

Một đám con trai làm phục vụ giống Vinh, trông có vẻ không đàng hoàng lắm, thấy Duyên, một tên tóc nhuộm màu đỏ chạy lại: “Em là ai? Sao đứng đây có một mình? Uống thử rượu không? Hay hút thử loại thuốc lá dành cho phụ nữ nè, tuyệt lắm!”. Duyên lo sợ thật sự, run run lắc đầu nguầy nguậy. Đám con trai thấy thích thú, phá lên cười… Một tên nắm tay Duyên, Duyên hét lên, nhưng tiếng nhạc lớn đã lấn át tất cả.

Một bóng người vụt qua. Nhận ra mái tóc nâu đồng và gương mặt trăng trắng quen thuộc, bất giác Duyên cảm thấy yên bình…

“Tụi bay làm gì vậy hả? Buông cô ấy ra!” - vừa nói, Vinh vừa gạt tay tên phục vụ bất lịch sự khi nãy, nắm chặt tay Duyên. Tim Duyên đập không ngừng.

“Thì ra là của mày” - tên tóc đỏ cười khẩy - “tìm được ở đâu mà xinh thế, thằng này giỏi. Mày có dư quá, trong khi tao thiếu, vậy nên, cho tao đi” - nói rồi hắn cười lớn.

Một cú đấm nổ trời. Duyên hoảng sợ bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, Duyên chứng kiến được những mảng tối trong cuộc sống… Một chiếc ly vỡ tung do Vinh hất tay gạt qua khi đánh tên tóc đỏ, do không để ý và chưa định thần lại, Duyên để những mảnh vỡ cắm vào bàn tay mình. Túa máu.

“Trời ơi là trời! Cái gì vậy hả?” - Vinh hét lên khi thấy bàn tay trắng muốt của Duyên có những vệt đỏ chạy dài… Vinh lôi Duyên ra khỏi cái hộp phức tạp ấy, ghé vào hiệu thuốc, mua những thứ cần mua, vào quán nước ven đường ngồi băng bó cho Duyên.

“Chị có sao không? Đáng ra em không nên dẫn chị vào nơi ấy. Chỗ đó không dành cho chị. Em xin lỗi. Bảo vệ chị mà còn làm không xong” - mắt Vinh lộ rõ sự lo lắng cực độ, còn Duyên kêu khe khẽ, cố chịu đau nhưng rồi nước mắt cũng túa ra…

“Sao vậy chị?” - Ánh mắt Vinh nhìn Duyên, thật sự lo sợ - “Nãy bọn nó làm gì, nói em nghe…”

“Chị sợ quá… Chị chưa bao giờ đến một nơi kinh khủng như thế cả” - Duyên bật khóc.

“Ngốc ơi là ngốc…” - Vinh lấy tay nhè nhẹ kề đầu Duyên vào vai mình, nhìn xa xăm, thở dài…

Lúc đó là 7 giờ tối. Sau khi đưa Duyên về, Vinh quay lại chỗ làm và phải ghi bản kiểm điểm…

----------------------------------------
Yêu thôi chưa đủ - Kì 2: “Chị thích em!”

Tối đó, Duyên trông chờ một cái nick sáng, nhưng vô vọng… Kiểm tra invisible, Duyên phát hiện Vinh đang online.






“Em trốn chị làm gì vậy?” — Duyên đánh máy với tâm trạng bất bình

“Em không trốn. Em đang bận”

“Em sao vậy hả?”

“Có lẽ từ nay chị nên tránh xa em ra. Thế giới của em không thuộc về chị. Chị còn một tương lai rạng ngời phía trước, còn em, u ám lắm chị ơi… Em không muốn làm hại một thiên thần…”

“Em nói gì vậy? Với chị, em là một đứa con trai biết suy nghĩ và tính cách chững chạc. Em sống trong thế giới ấy nhưng em không thể vẩn đục…”

“Chị hiểu được bao nhiêu phần trăm về emJ? Những gì chị thấy chỉ là những trò khỉ em bày ra tại trường. Khi em ra đời, mọi thứ có thể khác. Em phải cố “xù lông” để không bị ăn hiếp. Những gì chị thấy tại bar khi nãy, chỉ là một biểu hiện tự vệ nhỏ thôi, chị hiểu không?”

“Chị không quan tâm…J”

Sau đó, Vinh kể cho Duyên nghe về những kỉ niệm vui buồn của mình từ khi ra đời… Chỉ gần một năm, mọi biến cố xảy ra với Vinh quá nhiều. Duyên bàng hoàng trước những câu chuyện. Đánh nhau, hút thuốc, chửi bậy, thậm chí có lần suýt nghiện… Đó là những phác thảo đơn giản về cuộc sống của Vinh…

Kể được một hơi dài, Vinh out…

Nhưng những mảng tối của Vinh không đủ để ngăn Duyên thôi nghĩ về Vinh… Một tháng qua, thói quen chat với Vinh mỗi khuya đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống đối với Duyên, thói quen xem Vinh là điểm tựa cũng dần hình thành trong ý thức… Rời xa Vinh, với Duyên, là một quyết định khó khăn. Ừ, Duyên sẽ chấp nhận rời xa, nhưng trước khi kết thúc mãi mãi…, Duyên có điều muốn nói…

“Vinh à…” — Tay Duyên run run khi gõ từng nhịp lên bàn phím. Duyên không hề biết, ở màn hình bên kia, Vinh nhíu mày im lặng đợi chờ xem Duyên muốn nói gì… Thật ra Vinh chưa out…

“Chị sẽ làm theo ý em muốn, nhưng có một điều em nên biết…”

“…chị thích em” — Đánh máy xong, Duyên thở dài, out ngay tắp lự. Tối hôm đó, Duyên mất ngủ, thi thoảng vài giọt nước mắt lăn dài…

Duyên không hề biết rằng, đêm ấy, Vinh cũng trằn trọc đến sáng…

Hai cái nick ấy cứ xám xịt từ dạo đó…

o0o

Những tháng ngày khó khăn sắp trôi qua. Ba Duyên đã tìm được việc làm và sức khỏe của mẹ Duyên dần hồi phục, Duyên chỉ còn làm bán thời gian tại một quán trà sữa teen. Thi thoảng thấy một tên con trai với mái tóc nâu đồng bước vào quán, tim Duyên đập thình thịch, nhưng hóa ra không phải… Nói Duyên đã quên Vinh là nói dối. Thật sự Duyên cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thích Vinh — một tên con trai tuy đẹp như một hoàng tử nhưng tương lai xám xịt như buổi chiều tàn. Vì vẻ đẹp ư? Không hề, vì nhiều người theo đuổi Duyên có khi còn đẹp hơn thế. Vì sự mạnh mẽ và trải đời? Có thể. Vì cách cư xử nhẹ nhàng, dịu dàng, ân cần mà Vinh dành cho Duyên? Chắc chắn.

Một ngày đẹp trời, bỗng Hoàng rủ Duyên đến quán Phong Linh. Hoàng vừa chia tay và suy sụp cực độ… Hoàng cần có Duyên chia sẻ với tư cách một người bạn. Duyên ậm ừ…

Phong Linh bây giờ có lẽ đã thiếu vắng Vinh từ lâu. Bây giờ Vinh đang làm nghề gì, Vinh ở đâu, Duyên chẳng rõ. Vài tháng có Vinh trong đời, có lẽ là những tháng ngày êm dịu và tươi đẹp nhất ở tuổi 18 mà Duyên có… Một chàng trai 17 tuổi nhưng không hề trẻ con chút nào…

Duyên đảo mắt lên sân khấu tìm kiếm hình bóng Vinh mà quên lướt mắt vào một góc khuất phía trái. Vinh đang âm thầm ngồi đó, và khi thấy Duyên, mắt Vinh sáng lên, Vinh bất ngờ nhưng lấy lại bình tĩnh, chú tâm quan sát… Một lúc sau, Hoàng đến. Vinh thu một nắm đấm trong tay nhưng rồi nhắm mắt, hít thở sâu, nhìn Duyên từ xa bằng ánh mắt dịu dàng…

“Duyên ơi. Chia tay rồi. Hoàng buồn quá à…” — Thật sự Duyên thấy cách Hoàng buồn rất ư trẻ con. Vẻ phẫn uất nhiều hơn là buồn thật sự…

“Lý do chia tay?” — Mắt Duyên vờ tỏ vẻ quan tâm, nhưng Duyên thừa biết, tính cách trẻ con như Hoàng thì khó mà giữ tình cảm được lâu bền

“Thằng đó đẹp trai hơn Hoàng. Nó bỏ Hoàng mà theo thằng đó. Hoàng năn nỉ mãi nó vẫn không chịu quay về. Thế là bye bye. Kết thúc 4 tháng quen nhau”

Duyên cười ngặt nghẽo. Nhưng cách Duyên cười rất dễ thương. Vinh không bỏ sót chi tiết nào, mỉm cười theo, rồi chợt nhớ ra mình đang hút thuốc, những vị khách xung quanh phàn nàn, Vinh sợ gây sự chú ý nên tắt đi ngay tắp lự…

Hoàng đề nghị quen lại Duyên, Duyên mỉm cười lắc đầu. Hoàng vẫn ngoan cố, Duyên vẫn một mực kiên quyết nói không. Khi Hoàng đứng phắt dậy định kéo tay Duyên thì Vinh cũng đồng thời đứng dậy, cách hấp tấp của Vinh đã kéo sự chú ý của Duyên… Tưởng rằng mắt mình nhòe, Duyên dụi lại nhìn cho kĩ. Nhưng bóng Vinh đã khuất xa…

Duyên không tin đó chỉ là giấc mơ… Vì Vinh vừa ở đây thật, Vinh vừa thấy Duyên thật…

Quên mất sự có mặt của Hoàng, Duyên chạy khỏi Phong Linh, đuổi theo Vinh, chạy mà không biết mình đi đâu…

o0o

“Vinh! Chị biết em đang trốn chị. Nhưng nếu em có thể, thì tối nay online trò chuyện nhé. Một lần thôi, được không?” — Duyên hét lên giữa bãi đất trống. Ở đây đã là ngõ cụt và Vinh đang nấp sau gốc cây, lắng nghe được tất cả…

Lần đầu tiên trong suốt ba tháng không gặp, nick Duyên sáng trở lại và một người nữa cũng đang invisible…

----------------------------------------------

Yêu thôi chưa đủ - Kì cuối: Khác nhau
Hôm nay, đáng lí ra Vinh sẽ nói rõ toàn bộ sự thật. Nhưng sự quan tâm chân thành của Duyên đã khiến Vinh không đủ can đảm…



“Dạo này em khỏe không?”

“Tốt hơn trước nhiều rồi chị ạ. Em không còn quá vất vả nữa nhưng nói chung công việc cũng cực… Mà chị học hành sao rồi…”

“Buồn lắm. Chị có những khoảng thời gian dài vô tận không biết làm gì... À mà công việc của em…”

“Hồi nãy chị nói chuyện với ai thế” — Vinh lảng sang chuyện khác…

“Mối tình đầu của chị. Nhưng bây giờ cả hai chẳng là gì của nhau nữa cả…”

Vinh cười...

“Nhớ chị quá :-P” — Vinh trêu

“Chị cũng nhớ em lắm” — Nào đâu chỉ một câu hỏi “thả câu” của Vinh mà Duyên sập bẫy…

Rồi cả hai có những khoảng lặng không biết nói gì. Duyên cảm nhận được, Vinh không còn mở lòng như trước. Vinh giữ khoảng cách và chừng mực… Buổi đêm với Duyên giờ này không còn lãng mạn như trước… Nhưng Duyên biết, hẳn Vinh có lý do riêng…

“Ráng học cho giỏi rồi thành đạt nha chị…”

“Tất nhiên rồi em à…J”

“Mai em đến quán trà sữa chị làm để chơi tí hen”

“Được!” — Duyên mở cờ trong bụng…

“Chị, em có điều muốn nói. Thật ra…”

“Chị không quan tâm đâu mà” — Duyên đánh máy — “Dù em có là ai thì trong mắt chị, em vẫn luôn là em ngày nào. Em là người tốt”

Cả quán trà sữa hơi bất ngờ vì một cô gái đáng yêu, tinh khiết như Duyên lại đi trò chuyện với một anh chàng tóc nhuộm cầu kì, ăn mặc bụi bặm, tai bấm lỗ, có một hình xăm nhỏ sau gáy, miệng hút một loại thuốc nào đó trông có vẻ cao cấp, sành điệu… Ai cũng to nhỏ xì xầm, nhưng khi thấy ánh mắt Vinh nhìn họ sắc lạnh, họ im bặt

“Em đừng quan tâm đến họ” — Duyên cười tít mắt — “tại lần đầu em đến nên họ tò mò. Ở đây mọi người quý chị lắm”

“Em chẳng thèm quan tâm làm gì, nhưng cách họ nhìn, em khó chịu quá…” — Kế đó, Vinh buông một câu chửi tục. Duyên hơi sững người. Có vẻ như, sống trong môi trường phức tạp, Vinh quen rồi… Duyên thấy khó chịu, góp ý, Vinh buông một câu chửi nữa trước khi ra về…

Cả con đường tĩnh mịnh bỗng bị khuấy động bởi chiếc xe phân khối lớn của Vinh… Cậu chạy ra khỏi quán trà sữa với một thái độ giận dữ tột độ…

o0o

Tối đó, khi online, Duyên xin lỗi vì đã đụng chạm đến sự tự ái của Vinh…

“Sao chị cứ phải làm vừa lòng em nhỉ? J”

“Em biết lí do mà…”

“Em diễm phúc thật. Em chẳng thể hiểu nổi em có điểm gì khiến chị thích. Chẳng có gì tốt đẹp…”

“Chị cũng không hiểu…”

“Em thì không thích chị đâu…”

“…”

“Mà là yêu, yêu, chị hiểu không?”

Duyên sững người. Với Duyên, 18 tuổi mà biết yêu thì hơi sớm…

“Nhưng cách em cư xử…”

“Ngốc ạ. Chính vì nghĩ cho tương lai của chị nên em mới xa chị. Thế giới của chúng ta quá khác nhau. Em không bảo đảm được sự ổn định và an toàn cho chị… Em không có bản lĩnh đó… Chị hoàn hảo và chị hợp với một chàng trai trí thức, lịch lãm, chứ không phải là em. Lúc ở quán trà sữa, nỗi đau của em bỗng dưng bị khơi gợi. Mỗi lần nổi giận, em mất kiểm soát lắm…”

“Chị chịu được, chị chịu được… Chỉ cần em thay đổi, em đi học lại, là ổn mà… Em vẫn có thể bắt đầu lại tương lai của mình, vì chị, nếu tình cảm em dành cho chị là thật, thì em vẫn có thể vượt qua, em hiểu không?”

“Ly nước đã đổ đi rồi thì khó hốt lại lắm… Em không thể học lại, em còn gia đình, và hơn hết…”

“…”

“Em có người yêu rồi…”

Duyên sững người. Đây là điều lần đầu tiên Duyên được biết. Tại sao, tại sao chứ?

“Cô ấy làm phục vụ tại bar” — Vinh chầm chậm đánh máy — “Cô ấy đẹp sắc sảo, nhỏ hơn em 1 tuổi. Bọn em có nhiều nét tương đồng. Em quen cô ấy trước chị, nhưng không nói ra vì sợ chị buồn. Hơn nữa, cả hai đã có sự ràng buộc nhất định và em không thể rời xa cô ấy mà đến với chị…”

“Ràng buộc nhất định? Ý em là sao chứ?”

“Chị không cần phải tìm hiểu quá sâu làm gì. Thế giới của bọn em phức tạp, và em, dù muốn hòa hợp với thế giới của chị, cũng rất khó. Em có trách nhiệm phải luôn bên cạnh người yêu hiện tại của mình và em không thể rời xa cô ấy được nữa… Chị hãy hiểu một điều rằng, chị là người em yêu nhiều nhất và duy nhất. Dù em có đi đâu, làm gì, dù chúng ta không đến được với nhau, chị mãi là thiên thần trong mắt em. Em yêu chị và tôn thờ chị. Nhưng số phận không cho phép chúng ta đến với nhau. Hãy để những kỉ niệm đẹp ngủ yên chị nhé… Yêu thôi chưa đủ chị à, còn phụ thuộc vào hoàn cảnh và duyên số. Em với chị không có duyên… Em không có được may mắn…” — Khi Vinh nói những dòng cuối cùng thì cũng là lúc Duyên out…

Tắt PC, lại một đêm nữa Duyên mất ngủ… Không gian đen kịt, nhìn ra bầu trời xa xa, mắt Duyên cay nhưng không thể khóc… Những rung động đầu đời luôn sáng trong, ngọt ngào và dịu dàng, nhưng mấy ai hạnh phúc với duyên đầu?

Sau một giấc ngủ dài, mọi chuyện sẽ khác đi. Từ nay, Duyên sẽ hết mình với công việc, và Duyên sẽ thôi không nghĩ về những điều đã khiến Duyên thổn thức. Có lẽ đó chỉ là những rung động nhất thời, và Duyên suy nghĩ chưa đủ sâu, Duyên chưa đủ can đảm để mơ về một tương lai xa với Vinh… Đúng, yêu thôi chưa đủ…

Mái tóc màu nâu đồng cứ ẩn hiện trong giấc mơ của Duyên…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét