30/3/12

Đọc truyện


tình yêu hok nói

Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.


Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"


 




Mặc địnhYêu lạ lùng

1. Xuất hiện

Tôi làm cùng Minh trong một part-time hè. Công việc thật sự không có nhiều điều thú vị, thậm chí khá mệt và gây hao tổn nhan sắc trầm trọng. Những ngày đầu tiên, tôi đã muốn bỏ cuộc nếu như không phát hiện ra Minh trong đám đông những cô nàng tóc cột vểnh mặc đồng phục màu xanh.

Tôi là người phát hiện, và đến làm quen với Minh trước. Cô gái kỳ lạ, nói liên tục, tràn năng lượng và có làn da trắng muốt. Thật sự Minh rất dễ gần, hòa đồng và vui vẻ nhận từ tay tôi ly trà sữa “Được, tớ duyệt. Cho phép cậu làm quen!” . Một chút kiêu kỳ, tinh quái, và sau đó là khúc khích cười. Tôi cũng bật cười, nhìn ánh mắt cô ấy lung linh.

Những ngày sau đó, chúng tôi hay đi cùng nhau. Mặc kệ những lời xì xào bắt đầu xuất hiện. Tôi trấn an Minh, vờ bỏ ngoài tai tất cả, nhưng cảm thấy lòng mình chao đảo lạ kỳ.

Minh là cô gái luôn gây ngạc nhiên và đem đến rất nhiều bất ngờ. Chẳng hạn cô ấy sẽ rình rập ở đâu đó canh gác tôi, nhắn tin loạn xạ, và đột ngột nhảy ùm ra từ phía sau lưng chụp mắt lại. Hoặc sẽ hét ầm lên khi nhóm nhạc thần tượng của cô nàng được nhận một giải thưởng nào đó. Hoặc sẽ nốc cạn một ly bia chỉ với một hơi đầy phấn khích. Tôi không bao giờ đoán trước được cô ấy sẽ hành xử thế nào, đi thẳng, hay đột ngột rẽ ngang?

Một ngày, cả nhóm làm việc được nghỉ sớm. Chúng tôi không vội về nhà mà kéo nhau đi ăn tối và ca hát. Phòng karaoke với thứ ánh sáng mê hoặc, tôi chăm chú nhìn Minh hí hửng chọn bài. Không khí nóng lên với một ca khúc sôi động. Như là động lực để tôi quyết định nói ra điều bí mật nhỏ bé đó, sau chuỗi ngày âm thầm ở cạnh Minh. Có thể với ai khác, sự nghiệp, những giải thưởng, hay phút tỏa sáng huy hoàng là quan trọng. Nhưng đôi khi, điều quan trọng của một tên con trai chỉ dừng lại ở nụ cười của một cô bạn gái. Cô ấy có một cái đồng tiền ngay má. Và tôi yêu nụ cười đó.

Tôi yêu Minh.

Đôi mắt Minh mở to, tròn xoe nhìn tôi. Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy như mình nghẹt thở, không thể đọc nổi điều gì trong ánh nhìn của cô ấy. Thất vọng, ngạc nhiên, vụn vỡ hay tức giận?

“Cậu chắc chứ?”

Tôi ấp úng, nghe máu nóng dồn lên mặt, không thể trả lời nổi. Những cô gái khác không có cái kiểu bình thản trước một lời tỏ tình như thế. Xung quanh đã bắt đầu reo hò và huýt sáo. Một vài tiếng động viên, rồi càng lúc tiếng vỗ tay càng lớn. Sự phấn khích của đám đông bủa vây, chỉ có hai người chúng tôi đối mặt. Tôi chết đứng vì tình huống ngoài dự kiến, Minh thì chăm chú xoáy vào mắt tôi dò xét.

Đột ngột, Minh kề sát mặt và đặt vào má tôi một nụ hôn. Rất nhẹ, rất ngọt, và thoảng như gió thôi.

“Tớ đặt gạch rồi nhé!”. Minh nói.

Tôi đã im lặng suốt đường về, Minh thì ngồi sau hát liên tục những ca khúc chắp vá lộn xộn. Cô ấy say ư?

Dừng xe trước ngôi nhà có cổng rào ngập hoa giấy, Minh vẫy tay chào và bật cười
“Đừng nghĩ nhiều. Ngủ ngoan nhé!”

Sau bao nhiêu đó chuyện mà bảo rằng tôi đừng nghĩ nhiều ư? Một nụ hôn khi cô nàng còn không thể đi vững phải bám vào tôi. Một nụ hôn xuất phát từ cô ấy, hay chỉ là do men bia?


2. Biến mất

Đột ngột, Minh biến mất.

Cô ấy chào mọi người, rút khỏi nhóm làm việc, và chỉ vỏn vẹn thông báo với tôi là trường cô ấy nhập học rồi.

Tôi tự cười mình sao mà khờ khạo.

Cuối cùng thì điều cô ấy nói với tôi cũng chỉ là tạm biệt. Ừ thì Minh cũng có hứa hẹn điều gì đâu. Chẳng hề có một lời chính thức nào giữa cả hai. Mơ hồ và chông chênh đến thế, nhưng sao cô ấy trở thành nỗi ám ảnh không thể nào giải thích.

Sự lo lắng khi Minh cứ luôn miệng bảo một ngày nào đó nên biến mất đi cho đẹp trời cuối cùng đã hóa thành sự thật. Tôi đã làm tất cả chỉ để giữ cô ấy lại bên mình mà vẫn không được. Chúng tôi quá vội vàng, quá hiếu thắng và sốc nổi? Nhưng nếu chỉ có vậy thì mọi thứ không thể khiến tôi đau nhói và mất ngủ mỗi đêm như thế.

Ừ thì sao cũng được, cô ấy có xem tôi là gì, có yêu tôi không cũng không còn là điều quan trọng. Tôi hiểu rõ lòng mình là được rồi mà, phải không?

Chỉ mới ngày hôm qua đếm ngược về trước, tôi lúc nào cũng ở cạnh Minh, gọi tên cô ấy và nói biết bao chuyện buồn vui. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, Minh ngồi sau lưng tôi nói cười huyên thuyên, thỉnh thoảng ngủ gục gác đầu nhè nhẹ vào vai, hay hào hứng reo lên khi phát hiện ra một hàng bán cơm cháy mỡ hành.

Cứ ngỡ mọi thứ giản dị như thế thôi, cho đến một ngày tôi giật mình nhận ra ngồi đâu giữa đám đông cũng đang vô thức gọi nhầm thành tên cô ấy. Tụi bạn bật cười, tôi im lặng cam chịu những lời chọc ghẹo. Đúng là tôi đang bị bỏ mặc một mình rồi. Sự tức giận, thất vọng dâng lên. Rồi nhanh chóng chìm xuống dưới những đợt sóng hụt hẫng và buồn bã. Tôi yêu cô ấy nhiều hơn là trách giận. Đầu óc tôi quay mòng với đủ thứ chuyện, cảm giác bị phản bội, sự đợi chờ trông ngóng, cả những ấm ức vì bị bỏ rơi. Tôi cứ liên tục suy nghĩ, rồi tự mình chống chế giải thích cho Minh, để tự “thuốc” mình chờ chờ…

Cô ấy xuất hiện ở khắp nơi, khi tôi đi làm về ngang những con hẻm nhỏ, khi tôi co chân tránh một vũng nước lớn, khi tôi đứng dựa tường nép mình chờ hết mưa, khi tôi bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc cột vểnh trên phố.

Chừng nào Minh mới quay về đây?

3. Sẽ là một điều lãng mạn…

Một tháng. Hết giờ làm việc, tôi xếp đồng phục vào ba lô, thả bộ ra bãi xe. Từ ngày ấy tôi đã thôi không hào hứng đi tụ tập cùng mọi người như lúc trước.

Một bàn tay chụp lấy mắt tôi từ phía sau. Trái tim chợt chao đi. Minh đứng chờ tôi ở cửa ra vào, vẫn tóc cột vểnh, giày vải màu đỏ và mắt tròn xoe.

“Cậu đã biến mất ở chỗ quái quỷ nào thế?”

Tôi chụp lấy tay cô ấy, hỏi bằng tất cả những tức giận, ấm ức mà tôi đã phải chịu đựng.

“Trái tim tớ đang lao đến cậu với tốc độ quá nhanh. Bảo mình dừng lại là điều không thể. Nên tớ dừng một tí để thở, để suy nghĩ và chạy tiếp!”

“Lý do không chính đáng…” - tôi cự nự.

Và một nụ hôn trong sự kinh ngạc của tôi. Lúc nào Minh cũng là người chủ động kỳ lạ như thế.

“Tớ quay lại đặt gạch nhé!”

Rồi lại bật cười khúc khích.

Tôi nhíu mày, nhìn cô ấy để chắc mình không nằm mơ.

“Rất sẵn lòng”. Tôi nghe mình cũng đang bắt đầu cách nói chuyện ngộ nghĩnh của em. Cô ấy đã về. Và tôi yêu cô ấy. Lạ lùng, nhưng lúc nào cũng sẽ là yêu thôi...

Đôi khi khoảng cách, sự chia xa, và biến mất chỉ để có thêm thời gian nhìn lại chuyện tình mình, và thấy mình đãbắt đầu yêu nhau là được rồi, đúng không?

            ************           ******************                   *******************


Mặc địnhVì tôi nghèo

Bonus : http://www.youtube.com/watch?v=wZfvJ...ature=youtu.be

Cô – 1 cô tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa. Cô có bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Nhưng cô quen họ chỉ như 1 trò chơi. Chưa bao giờ trái tim cô rung động

Hôm ấy, sau khi chia tay 1 chàng người yêu khác, cô ghé vào 1 quán nước ngồi. Bỗng, trái tim cô loạn nhịp khi nhìn thấy anh ấy – 1 người phục vụ trong quán ăn. Đôi mắt lạnh lùng cùng sự chững chạc ở cách anh đi đứng và nói chuyện. Ko hiểu sao cô lại có thể thích anh ta ở cái nhìn đầu tiên. Gọi nước xong cô chả thèm uống mà cứ dõi mắt theo anh. Dường như cảm nhận đc, lâu lâu anh lại nhìn cô, mỗi lần như thế cô lại đỏ mặt rồi lại cuối xuống giả vờ bấm đt. Lúc tính tiền, cô kẹp thêm vào trong đó 1 tờ giấy rồi ngượng ngùng chạy ra ngoài. Trong tờ giấy đó cô ghi: “Đây là sđt của em: 0905xxxxxx. Nhắn tin cho em nhé ^^”. Cô chờ mãi nhưng k có lấy 1 tin nhắn. Cô khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô chủ động làm quen nhưng lại bị như thế này.

Hôm sau, cô lại đến quán. Lúc tính tiền, cô gọi anh ta tới. Và nói: “Chỗ này là tiền nước, còn tờ giấy này là cho anh”. Nói xong cô ngượng ngùng bước ra khỏi quán. 1 ngày, 2 ngày, Vẫn có những tin nhắn xin làm quen nhưng cô đều ko reply vì cô biết, đó k phải là tin nhắn của chàng trai nọ. “Hay anh ấy có người yêu rồi nhỷ?? Hay là… kiêu?

Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ, vẫn giữ trong lòng quyết tâm làm quen vs chàng trai nọ. Bước vào quán, trái tim cô lại rung rinh, vẫn khuôn mặt ít cười nọ. Vẫn như mọi lần, cô ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai.

Kết thúc ca làm việc, chàng trai dắt xe ra khỏi quán toan đạp xe về nhà thì…
Khoan đã
– Ơ, chào cô, có chuyện gì ko vậy?
– Em muốn mời anh đi uống nước đc ko?
– Có chuyện gì vậy cô? – Chàng trai gãi đầu
– Em nhỏ hơn anh mà, cứ gọi em thôi, gọi cô già lắm. Anh rảnh ko? Đi uống nước với em nhé?
– Ừ, thế cũng đc – Chàng trai gật đầu rồi leo lên xe đạp trước. Trong khi cô gái nổ máy chiếc xe ga đắt tiền đi theo
Chàng trai dừng xe ở một quán nước mía ven đường và hỏi cô gái:
– Mình uống nước ở đây nhé?
Cô gái lưỡng lự rồi cũng bước vào quán. Đây là lần đầu tiên một tiểu thư như cô đến những nơi như thế này
– Lúc nãy cô có điều gì muốn nói phải ko?
– Đấy, lại cô, đã bảo cứ gọi là em mà. Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc chưa?
– À à, có, tôi.. à quên, anh có đọc đc.
– Thế à…..mà sao a ko nhắn tin cho em…em chỉ muốn làm quen thôi mà..không có ý gì đâu..nếu sợ người iêu anh giận thì thôi ko sao đâu
– Ko..ko phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh ko có ý gì đâu
– Làm quen thôi mà… đâu có gì quan trọng đâu anh… vậy anh đọc số đi em lưu được không?”
– Chàng trai tỏ vẻ luống cuống..anh ấp úng mãi ko nói lên được lời
– Sao vậy anh? Ko thể cho e số được à??
– Ko phải vậy..tại…a..n..h…
– Sao vậy? A cứ nói đừng ngại
– À ..anh không dùng điện thoại…
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên… bởi thời đại như này… thì có điện thoại để sử dụng đâu phải là khó
Chàng trai ko nói gì… lẳng lặng đứng dậy… ra thanh toán… tiền nước … Rồi quay lại nói với cô gái
– Anh có việc bận nên anh về trước nhé..
Dứt lời chàng trai lên xe đạp đạp đi lao nhanh vào khoảng tối trên đường…
Hôm sau tan ca chàng trai lại bắt gặp cô gái đứng trước cửa quán, và lại là lời mời đi uống nước. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên bởi địa điểm mà cô rủ anh tới lại là những quán nước ven đường. Những cuộc nói chuyện ban đầu rất bỡ ngỡ lạc lõng, bởi anh ko biết bắt đầu những câu chuyện như nào để kể cho một người như cô nghe. Người bắt đầu mọi chuyện luôn là cô, anh chỉ là người ngồi đó và tiếp những câu chuyện của cô. Kết thúc buổi nói chuyện, cô gái chìa ra trước mặt anh 1 chiếc điện thoại và nói:
– Anh nhận nhé . Coi như là món quà làm quen
Chàng trai chưa kịp làm gì thì cô gái đi vội ra xe và ngoái lại nói với anh:
-Em lưu số em trong đấy rồi nhé. Có gì gọi điện nt cho em nhé
Về đến nhà, cô lấy máy bấm gọi vào số của anh nhưng không có ai nhấc máy. 2 cuộc rồi 10 cuộc liền không thấy có tín hiệu trả lời, cô bắt đầu nt và đợi nhưng cũng khá lâu ko thấy có tín hiệu. Cô nghĩ ngợi những điều lan man vu vơ. Rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Chỉ đến khi bị đánh thức bằng tn từ chàng trai, tin nhắn anh gửi đến cách tin nhắn cô gửi cũng khá lâu. Với nội dung hết sức ngố:
“Xin lỗi em nhé…tại a ko quen dùng đt nên thao tác chậm. Gửi tin cho em hơi lâu”
Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh ♥
Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi. Việc chọn địa điểm được giao cho các chàng trai. Cô yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường mà anh hay lui tới. Cứ mỗi lần đi chơi như thế..họ thêm hiểu nhau hơn và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau, mỗi cuộc đi chơi đấy cô đều chuẩn bị một món quà cho anh, anh cảm thấy rất ngại và tỏ vẻ không thích, anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người khác. Tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình. Nhưng lần nào cũng vậy, sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn, làm anh ko biết xử lý thế nào.

Mai là sinh nhật cô. Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ tới đầu tiên là chàng trai. Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ..vơi rất đông bạn bè và người thân của cô. Sau lời mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn, anh ko dám, mà cũng có thể là không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy. Từ chối thì ko được, anh không còn cách nào khác. Anh ko biết chuẩn bị món quà nào cho phù hợp với cô và phù hợp với điều kiện của anh. Món quà cuối cùng anh quyết định chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn được bọc gọn gàng trong một chiếc hộp giấy
Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca. Anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về thôi. những người như anh ở những nơi sang trọng đó không hợp.
“Mặc gì bây giờ???”
Chàng trai vắt óc suy nghĩ. Bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình, mong sao có một bộ nào hợp với anh và hợp với buổi tiệc. Thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả màu. Cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần âu và leo lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc. Anh do dự ko biết có lên vào hay ko. Đang do dự thì điện thoại rung lên, là cuộc gọi của cô. Cô hỏi xem anh đến chưa sao vẫn chưa thấy vào. Cuối cùng anh cũng quyết định sẽ vào. Chỉ vào tặng quà rồi về luôn thôi. Anh đứng ngó nghiêng không gian xung quanh để tìm một chỗ để xe. Anh bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám bảo vệ gửi xe:
– Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu, kiếm mấy quán ven đường mà để đi
Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi. Chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng. Những nới xa xỉ như này anh chưa từng đặt chân tới. Bước vào, không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng, sang trọng!!! Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó, những tiếng bàn tán của đám bạn của cô gái. Những cô gái, chàng trai trông lịch thiệp đầu tóc chải chuốt, cùng với những bộ cánh sang trọng. Những câu nói đó khiến anh cảm thấy rất bức xúc tức tối. Nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở những nơi như này được.
– Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào mắt con bạn mình được à? Nhìn thô thế cơ mà. Chắc thằng này nó lại cho con bé bùa mê thuốc lú gì rồi, thằng này chắc toan đào mỏ đây.
Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án quay về rùi sẽ gửi qua cho cô sau. Nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh, bước đến gần anh thì những câu nói châm biếm xem thường mới giảm bớt.
– Sao bây giờ anh mới đến? Anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy ^^
Đưa món quà tặng cô gái, anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh những món quà của cô rất đắt tiền. Toàn những món đồ hiêu có khi phải bằng mấy tháng lương của anh làm thêm ko đủ để mua. Nhận món quà anh tặng cô gái vui lắm. Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với những lời xỉa xói kinh thường rộ lên. Một cô gái bạn của cô gái châm chọc:
– Có ai ngửi thấy mùi gì ko???
Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào:
– Có thế mà cũng phải hỏi =]], mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa
Lòng tự trọng như bị tổn thương. Anh cảm thấy khó chịu :
-Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi đừng tưởng giàu mà có thể nói này nói nọ. Hãy xem lại mình trước khi bắt đầu nói người khác đi. Các người giàu do tiền của các người hay là tiền ba mẹ các người?
Không gian khán phòng đang ồn ã bỗng im bặt bỡi câu nói của anh. Không nói gì thêm anh đi vội ra cửa về rất đường hoàng thoải mái. Anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế. Cô gái không kịp nói gì, chạy theo anh, nhưng ra tới cửa thì đã ko thấy bóng anh đâu. Buổi tiệc trở nên trầm lắng bởi 1 lẽ: Người chủ của buổi tiệc giờ như người vô hồn ko còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu…

Những ngày sau đó cô không liên lạc được với anh..điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy. Tìm đến nơi anh làm thì quản lý nói anh đã xin nghỉ từ tối hôm anh xin nghỉ nữa buổi. Và chỉ quay lại vào hôm sau gửi 1 chiếc hộp cho cô với một mẩu giấy nhỏ:
-Những gì không thuộc về anh thì nó sẽ không dành cho anh
Cô khẽ mở nắp chiếc hộp giấy và cảm thấy buồn…muốn khóc…Những món quà cô tặng anh trước đây a chưa từng bóc chúng ra…những món quà nhìn vẫn mới nguyên như khi cô tặng…trong đó còn kèm theo chiếc điện thoại món quà cô tặng anh trong buổi đầu làm quen….
Mở máy, mắt cô dưng dưng…rồi cô khóc…trong điện thoại..chỉ có duy nhất những dòng tin nhắn của cô và anh gửi cho nhau…danh bạ cũng chỉ có đúng số của cô……những tin nhắn nháp anh chưa kịp xóa…
“Tại sao em lại làm quen với một người như anh nhỉ? Được nói chuyện với em anh vui lắm. Quãng thời gian vừa qua đối với anh là những kỉ niệm ko bao giờ quên. Có lẽ anh đã có tình cảm với em rồi. Không biết có phải là thích ko. Chắc ko phải đâu… Anh nghĩ là anh đã yêu”
Đó là tin nhắn..được soạn 1 ngày trước sinh nhật của cô. Nhưng có lẽ tin nhắn cuối cùng đó không bao giờ gửi được đi. Bởi 1 lẽ…. anh nghèo …

 ************                     *****************                   ********************

Mặc địnhĐừng bao giờ bỏ rơi Tình yêu của mình!

[zing]http://mp3.zing.vn/bai-hat/Song-from-a-secret-garden-live-tracks-Secret-Garden/ZWZ9AC09.html[/zing]
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.

Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.

Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.

Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.

Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.

Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.

Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.

Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."

Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.

Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.

Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.

Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ người ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó.
Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.


Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ người ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó.
Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét