25/8/11

Chương IX: Truyện Quỳnh Dao: DÒNG SÔNG LY BIỆT


Chương IX:
 Tết đã trôi qua, một cái tết thật bình lặng. Đêm ba mươi, hai mẹ con ngồi nhìn nhaụ Mồng một sáng “đằng kia” chúc mừng năm mớị Hai ngày tiếp đó gió bấc thổi mạnh, cái lạnh căng da làm mọi người không ai muốn ra khỏi nhà, nhưng gió bấc vẫn không cầm được chân tôị
    Mặc chiếc áo lông thật dày, tay đeo găng kín, tôi vẫn nhởn nhơ trên sườn núi, bên bờ sông, và người luôn luôn bên cạnh tôi, bao giờ cũng là người thanh niên tràn đầy sức sống - Hà Thư Hoàn. Tình bạn giữa hai chúng tôi càng lúc càng khắng khít. Khắng khít đến độ nhiều lúc tôi phải giật mình.
    Hôm nay đến thăm Phương Du, Du đang nhốt mình trên gác vẽ tranh. Một khung vải thật to chiếm gần nửa căn phòng. Phương Du mặc chiếc blouse trắng bê bết sơn, tóc tai nàng rối bù, mặt tái ngắt trông thật thiểu nãọ Thấy tôi đến, nó vẫn tiếp tục làm việc, chỉ nói một câụ
    - Y Bình đấy à? Ngồi chơi xem tao vẽ nhé!
    Tôi nhìn khung vải, một bức họa trừu tượng mà màu tro và màu xanh chiếm gần hết bức tranh, những vệt màu rời rạc như bầu trời trước cơn mưa mùa hạ Tôi ngắm nghía một lúc vẫn không hiểu Phương Du vẽ gì, tôi không ngừng được:
    - Mày vẽ cái gì thế?
    Phương Du quệt thêm một vệt như một giòng máu loang lổ giữa khối màu xanh đậm và xám, giải thích:
    - Chủ đề của bức tranh này là “tình yêu”
    Tôi nhún vai:
    - Tao thấy không đúng lắm, phải đề là “tình yêu của Phương Du” mới phảị
    Phương Du ném bút, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, nàng nói:
    - Còn anh chàng của mày đâu rồỉ
    - Không có gì khác lạ cả, tao đang bắt hắn làm nô lệ đây, mày đừng hiểu lầm, đấy không phải là tình yêu, chỉ là một sự trả thù đúng nghĩạ Tao chứ đâu phải ai đâu mà dễ ngã lòng như vậỷ
    - Thật không? Y Bình, mày đừng có đùa với lửa nguy hiểm lắm, tao thấy Hà Thư Hoàn cũng đâu có tội gì mà làm vật thí thân cho mày trả thù người khác chứ?
    - Tao đâu có ý hại hắn, chỉ tại hắn xui xẻo đấy thôi!
    Phương Du trừng tôi:
    - Tao không ưa giọng nói đó!
    - Saỏ Bây giờ mày cũng bày trò đạo đức nữa à?
    - Không phải, nhưng tao không muốn thấy mày đem tình yêu ra làm một trò đùa, mày có thể dùng mọi cách để trả thù, nhưng không thể tàn nhẫn với Thư Hoàn như thế được.
    Tôi kề mặt sát vào Phương Du:
    - Mày phải hiểu cuộc sống của tao bây giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất, đấy là báo thù! Ngoài ra tao không cần biết gì nữa hết.
    - Thôi được, tao sẽ chống mắt xem mày hành động.
    Chúng tôi ngồi yên lặng một lúc. Mỗi đứa đều có một tâm sự riêng tư, tôi thấy không khí loãng quá nên bỏ ra về. Phương Du đưa tôi ra cửa, tôi hỏi:
    - Còn anh chàng nóng tính của mày lúc này thế nàỏ
    - Hắn vẫn còn tồn tại trong đáy tim taọ Quả tim tao bây giờ đông giá như nước đá. Một ngày nào đó tao hy vọng anh chàng sẽ hiểu được, để băng sẽ tan và tim tao ấm lạị
    Tôi nói:
    - Mày nói như làm thơ vậy, tao thấy lãng mạn quá đấỵ
    Phương Du cười:
    - Để tao đưa mày đi một đoạn đường nhé!
    Chúng tôi đi về phía cầu lớn, đứng ra bên này đầu cầu tôi có thể đón xe về được rồi, nhưng tôi thích thả bộ thêm một khoảng nữa ven theo lan can cầu, chậm rãi bước đi trong suy tư, Phương Du bỗng lên tiếng:
    - Y Bình, chắc có một ngày nào đó tao sẽ nhảy xuống sông này tự tử quá.
    - Cái gì? Mày nói cái gì?
    - Y Bình, mày không hiểu tao đâu, thật đấy, ý muốn nhảy xuống sông làm tao phát điên lên được.
    Tôi nhìn Phương Du, nàng đứng tựa vào cột cầu, yên lặng một lúc Phương Du cười phá lên:
    - Thôi, không nói khùng nữa đâu, bây giờ mày về đi nhé!
    Cô bé quay lưng trở về nhà, tôi nhìn theo thương hạị Tôi muốn chạy theo an ủi nhưng lại thôị Đột nhiên mắt tôi như bị cuốn hút theo chiếc xe màu đen, chạy ngược chiều với tôị Tim tôi đập mạnh, mắt vẫn không rời theo dõị
    Lúc bấy giờ nhằm giờ tan sở, trên cầu xe nghẹt cứng, chiếc xe đen vẫn chầm chậm nhích tới trước. Bên cạnh người đàn ông cầm lái, có một người đàn bà trang điểm lộng lẫy - Dì Tuyết! Gã đàn ông một tay đặt trên vô lăng, một tay choàng qua vai dì Tuyết, còn dì thì ngã đầu sang vai gã, thủ thỉ tâm sự gì đó, trông hai người thật thân mật.
    Xe lướt ngang qua chỗ tôi đứng, dì Tuyết hình như không trông thấy tôị Tôi bước tới nhìn kỹ lại một lần nữa xem mình có lầm lẫn không.
    Sự thật vẫn là sự thật, xe chạy qua khỏi cầu, ngừng lại trước trạm xe buýt, dì Tuyết xuống xe, tôi vội lánh vào thành cầu, tiếp tục theo dõị
    Gã đàn ông cũng bước theọ Khi gã quay mặt lại, tôi nhìn được gương mặt xương xẩu, đôi mắt ti hí với chiếc cằm cụt. Một gương mặt thật khó coi nhưng tôi lại có cảm giác thật quen thuộc như mình đã gặp ở đâu rồị Gã đàn ông trao đổi gì với dì Tuyết vài câụ Tôi đứng quá xa nên không nghe được họ nói gì với nhaụ Sau đấy, dì Tuyết gọi xích lô, gã đàn ông bỏ lên xe trở đầu quay lạị Khi chiếc xe chạy ngang qua lần thứ hai, tôi ghi ngay số xe vào óc.
    Chiếc xích lô chở dì Tuyết đi khá xa mà tôi đứng đấy suy tính, rồi tôi quyết định đến đằng kia xem tình hình có gì lạ không, thế là tôi cũng gọi một chiếc xe xích lô nhờ chở về nhà của cha tôị
    Đến nơi, bước vào phòng khách, cha đang ngồi trên ghế hút thuốc. Kiệt ngồi gần tập viết. Thấy tôi bước vào, cha có vẻ vui:
    - Lại đây, lại ngồi gần cha đây Y Bình.
    Tôi bước tới ngồi xuống cạnh. Cha trút tàn thuốc vào gạt tàn.
    Nhìn nét mặt nhăn trên trán và hàm râu bạc của cha, đột nhiên tôi thấy xót xạ Cha đã già rồi, không những chỉ già thôi mà còn cô độc, thời vàng son lẫy lừng đã đi vào quá khứ, đã tan thành mây khóị Bây giờ tôi mới thấy rõ một điều là tuổi trẻ về chiều của người nổi danh bi đát hơn ngày tàn của người bình thường. Cha nhìn tôi cười hiền lành:
    - Sao, mẹ con khỏe không?
    - Dạ khỏẹ
    Câu hỏi của cha đã làm cho bao nhiêu nồi bùi ngùi nơi tim tôi ban nãy tan mất. Sự thù hận ngủ yên giờ được gợi dậỵ Người đàn ông này đã lợi dụng quyền uy của mình ép buộc bao người con gái xinh đẹp làm vợ mình, lấy người ta cho đến lúc chán rồi lại xua đuổi người đàn bà khốn khổ và đứa con gái bạc phước ra khỏi nhà. Đời mẹ buồn quá, người đã để rơi bao nhiêu nước mắt? Nhìn gương mặt trước mặt tôi gay gắt thầm, ông đã làm chết đời con gái của mẹ tôi bây giờ giả vờ hỏi mẹ tôi có khỏe không à?
    Tiếng cha lại vang lên:
    - Mẹ con có đi khám bệnh chưả
    Tôi trả lời thật gọn:
    - Bác sĩ nói thần kinh mẹ suy nhược.
    Tôi đưa mắt đảo quanh một vòng xem dì Tuyết đã về chưạ Chú chó Bi Bi từ đâu chạy ra, có lẽ vừa lặn ngoài sân thì phải, lông nó lấm đầy cát, tôi nắm chắc lấy chiếc chuông ở cổ nó rung leng keng, đùa với nó một lúc. Cha bảo:
    - Y Bình, hai cha con mình đi tắm cho con Bi Bi đị
    Tôi ngạc nhiên, tắm cho con Bi Bỉ Đó đâu phải là công việc của chả Nhưng nhìn cái vẻ thú vị của cha, tôi không biết nói gì hơn là bước theọ Cha lớn tiếng bảo cô Lan pha nước cho chó tắm, thằng Kiệt hùa theo:
    - Cho con đi nữạ
    Cha quát:
    - Không được, mày phải ngồi đây làm bàị
    Kiệt phụng phịu cãi lại:
    - Không, con muốn tắm cho con Bi Bi à.
    Nhìn chiếc môi trề ra của Kiệt tôi sực nhớ ra một điềụ Đúng rồi, đôi mắt nhỏ này, chiếc cằm cụt này, trong óc tôi vụt hiện lên hình ảnh của gã đàn ông nơi cầu lớn. Tôi chết lặng người, nhìn vóc dáng gầy gầy của thằng bé, khuôn mặt xương, cằm cụt, đúng vậy saỏ Tôi không dám tin cái điều vừa xuất hiện trong óc tôị Dì Tuyết có thể hành động như vậy được à? Bà ta dám đùa sau lưng cha như thế saỏ Tôi rùng mình.
    Nếu Kiệt quả là tác phẩm của dì Tuyết và một người đàn ông khác, thì... Kinh khủng biết chừng nàọ
    - Y Bình lại đây!
    Tiếng gọi của cha làm tôi giật mình. Bước ra sau, cha và thằng Kiệt đang giữ Bi Bị Thằng Kiệt cứ bứt lông nó mãi làm nó cứ gầm gừ chẳng yên. Mỗi lần Bi Bi né là Kiệt lại cười lớn. Tôi không thể dằn được tính tò mò, cứ đưa mắt quan sát Kiệt mãi, càng nhìn tôi càng nghi ngờ. Tại sao hắn không có chiếc mũi cao như bất cứ một đứa con nào khác của chả Tại sao hắn không có đôi mày rậm? Chắc chắn không phải là con nhà họ Lục này rồị
    Cha thật vui, ông sốt sắng kỳ cọ chiếc đuôi xù của con Bi Bị Tôi nhìn cha với đôi mắt thương hạị Một nhân vật từng làm cho bao nhiêu người phải kinh sợ đến tuổi về chiều chỉ còn một thú này để tiêu khiển.
    Tắm cho Bi Bi xong, chúng tôi lại trở ra phòng khách. Lúc đi ngang phòng Như Bình tôi ghé mắt vào, Như Bình đang mê mẩn xem tiểu thuyết kiếm hiệp. Thấy tôi nàng mỉm cười chào, nụ cười gượng ép làm saọ
    Khi nàng khoác thêm chiếc áo, tôi thấy Như Bình có vẻ xanh xao thế nàọ
    Chuyện giữa tôi với Hoàn, Như Bình có hiểu được tí nào không? Dù hiểu tôi nghĩ chắc Như Bình cũng không rõ lắm đâụ Thật ra, tình cảm giữa tôi với Hoàn đang bước vào giai đoạn tuyệt vời, chữ tuyệt vời dùng ở đây có nghĩa là đã lên đến tột đỉnh của tình bạn, thập thò trước ngưỡng cửa tình áị Tôi biết rằng, chỉ cần một sự khuyến khích nhỏ của tôi là đạo diễn của vở kịch này mà? Tôi đâu thể cho màn kịch kia biến thành sự thật được, nguy hiểm lắm. Tôi cố gắng lặp đi lặp lại hai tiếng “trả thù” để tự đề cao cảnh giách, để cho lòng mình thanh thản, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn thấy bàng hoàng, ray rứt, phải chăng vì tình cảm tôi quá phức tạp. Tôi cố gắng trốn lánh, không dám nghĩ nhiều đến nó.
    Như Bình theo tôi ra tới phòng khách, con Bi Bi đang run rẩy trên ghế. Tôi nói:
    - Bọn này vừa tắm cho Bi Bi đấy!
    Như bình cười, nụ cười hời hợt. Tôi quay lại, chợt phác giác ra một sự thay đổi lớn nơi Như Bình. Phải chăng tình yêủ Nước da trắng xanh, tâm hồn thì ngẩn ngơ như tận đâu đâụ Tôi biết Hà Thư Hoàn vẫn đến đều đặn để kèm Anh Văn cho Như Bình. Con bé có vẻ si nặng.
    Đến gần bữa tối, dì Tuyết về nhà. Tôi lén dò xét, thái độ của bà ta vẫn an nhiên tự tại như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi thầm phục tài đóng kịch của bà. Liếc về phía tôi, rồi quay sang cha, dì Tuyết nói:
    - Hôm nay xui quá, thua luôn mấy ván!
    Đối với cha sự ăn thua của dì Tuyết ông chẳng bận tâm lắm. Thế thì bà ta đã lợi dụng chuyện cờ bạc để che giấu hành vi ngoại tình của mình. Thua hết mấy ván? Thua thật hay chỉ là một cái cớ nói cho quạ
    Tôi ở lại ăn cơm tối, sau bữa ăn cha hỏi tôi có định thi lên đại học không? Tôi đáp là chuyện thi cử vẫn cần, nhưng không cần phải có thầy để kèm. Đang nói đến đấy thì Hà Thư Hoàn đến. Tôi mới chợt nghĩ ra, thì ra hôm nay là ngày anh chàng đến dạy cho Như Bình, trách chi cô bé chẳng bối rối sao được.
    Nhìn thấy tôi, Thư Hoàn mỉm cười thật tươi, anh chàng nói:
    - Cô đoán thử xem suốt buổi chiều hôm nay tôi đã làm gì?
    - Làm sao tôi biết được?
    - Ở nhà cộ Tôi đợi cô suốt một buổi chiều rồi ăn cơm tối luôn ở đấỵ
    Hà Thư Hoàn khai toẹt ra hết, tôi nghĩ có lẽ hắn cố tình nói lớn như thế để mọi người cùng nghẹ Tình hình này xem chừng anh chàng có vẻ nôn nóng, định tiến nhanh hơn một bước nên mới bày tỏ sự săn đón tôi trước mặt mọi người như vậỵ
    Mặt Như Bình tái xanh, còn dì Tuyết thì giả bộ tảng lờ như không nghe thấỵ Thái độ của họ làm tôi thật sung sướng. Thư Hoàn ngồi xuống ghế, dì Tuyết hết nhìn hắn lại nhìn tôi hình như đang dò xét, đang nghi ngờ một cái gì xảy ra giữa hai đứa tôị Một lúc bà mới cười nói với Hoàn.
    - Cậu Hoàn, cậu uống trà hay uống cà phể Cà phê nhé? Ngồi lại gần lửa này, trông cậu có vẻ bị lạnh đấỷ
    Dì Tuyết chỉ chỗ trống bên cạnh Như Bình cho Hoàn. Tôi chợt hiểu, dì đang trổ thủ đoạn chài rể. Tôi vẫn thản nhiên, đưa mắt nhìn xem Hoàn sẽ ứng phó thế nào, chỉ thấy Hoàn nói:
    - Dạ không sao, tôi không thấy lạnh tí nào cả.
    Vừa nói, anh chàng lại bỏ chạy sang ngồi cạnh tôị Dì Tuyết có vẻ khó chịu, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi bỏ đi vào trong. Thư Hoàn bắt đầu nói chuyện với cha, cha hỏi chàng có quyển sách nào về quân sự không?
    Thư Hoàn đáp không, rồi từ đó, chàng mới nói thao thao bất tuyệt về tình hình thế giới hiện naỵ Cha thích thú lắm, rất ít khi tôi thấy người có thái độ vui vẻ như vậy! Người bắt đầu bàn cãi và thuật lại một vài sự việc của người thời xưạ Đối với chuyện lịch sử, thời sự, tôi là con bé lười tìm hiểu nhất. Những chuyện đánh đấm của họ nghe thật chán phèọ Nhưng Hoàn và cha bàn luận hăng say quá.
    Có điều Hoàn có vẻ cố chấp và giữ vững lập trường. Cha giận dữ, người bảo Hoàn chỉ là “đồ con nít chưa dứt sữa” mà bày đặt xen vào chuyện đại sự quốc giạ
    Nhưng khi dì Tuyết mang cà phê ra thì chiến tranh cũng chấm dứt. Tôi nhìn thấy cha đưa ánh mắt thân tình nhìn “thằng con nít chưa dứt sữa” mà ham nói chuyện đờị
    Khi dì Tuyết mang cà phê ra, dựa hơi Hoàn, tôi cũng được một lỵ
    Dì Tuyết vừa ngồi xuống thì thằng Kiệt chạy ngay đến nũng nịu xin tiền ăn quà. Tôi không dằn được, đưa mắt quan sát, càng nhìn tôi lại càng đoán chắc giả thuyết của mình là đúng. Đúng ngay lúc gặp gã đàn ông, tôi đã có cảm giác quen thuộc, cảm giác đó bây giờ đã được xác định. Di tryền quả là một hiện tượng kỳ diệu của đời sống, Kiệt đúng là bản sao của gã đàn ông nọ. Con cái nhà họ Lục có đứa nào xấu xí thế này đâủ Nếu quả đây là sự thật thì đáng buồn cho cha quá? Đứa con trai mình tâng tiu nhất lại là đứa con ngoại tình. Tôi lạnh lùng nhìn dì Tuyết, định tìm trên đấy chìa khóa mở cửa bí mật; nhưng bà ta đúng là một diễn viên có tàị Nhưng sự thật xảy ra trước mắt tôi là đã khiến tôi coi thường và ghê tởm người đàn bà này, tuy thế sự thật kia cũng mang đến cho tôi niềm phấn khởị Biết được chuyện xấu xa kia là một điều hay, chỉ cần nắm vững bằng chứng nữa là phần thắng sẽ về tay mình.
    Dì Tuyết vui vẻ nói chuyện với Thư Hoàn, dì cố tình làm ra vẻ vồn vã thân mật, đồng thời chẳng quên việc đốc thúc Như Bình ngồi cạnh, để cô con gái chen vào, nhưng Như Bình chỉ biết thẹn thùng hết nhìn dì Tuyết lại nhìn Thư Hoàn. Sau cùng dì Tuyết hạ độc thủ với Hoàn:
    - Tôi nghĩ hôm nay ở phòng khách ồn quá, cậu chịu phiền vào phòng Như Bình dạy nó nhé?
    Quay sang Như Bình nói:
    - Như Bình, con đưa cậu Hoàn vào phòng con đi, để mẹ gọi cô Lan mang thức uống vào!
    Như Bình đỏ mặt, ấp úng:
    - Nhưng.. phòng con bề bộn quá mà.
    Tôi nghĩ đến hình ảnh bề bộn trong phòng Như Bình, quần áo lót máng đầy đầu giường mà phì cườị Dì Tuyết vẫn bướng:
    - Đâu có sao, cậu Hoàn đây cũng là người nhà cả mà.
    Giọng nói của dì thật thân mật. Nhưng thái độ lúng túng của Hoàn trông thật buồn cườị Sau cùng Thư Hoàn hỏi Như Bình:
    - Bài ngữ pháp hôn trước cô học thuộc chưả
    Gương mặt Như Bình càng đỏ hơn, nàng đưa tay vân vê ống quần, nói:
    - Dạ... dạ chưạ
    Thư Hoàn trút nhẹ gánh nặng, anh chàng nhún vai:
    - Thế thì bao giờ cô thuộc tôi sẽ dạy tiếp. Hôm nay nghỉ một buổi cũng không saọ
    Như Bình chớp mắt, nàng có vẻ thẹn thùng tay cầm chiếc khăn cứ vung vẩy luôn taỵ Dì Tuyết bấm mạnh lên đùi Như Bình khiến Như Bình đau quá khẽ kêu lên. Để cứu vãn tình thế, dì Tuyết nói:
    - Tôi thấy cứ dạy tiếp đi chẳng sao đâu, riêng bài ngữ pháp để hôm khác trả cũng được mà.
    Hà Thư Hoàn nói:
    - Như vậy không được, làm thế việc học hành không được thứ tự.
    Cha đột nhiên chen vào:
    - Theo tôi thì con Như Bình học hay không học chẳng thành vấn đề, có con Y Bình đây học chắc khá hơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét