22/8/11

Tình yêu đôi khi thật giản đơn
1..*************************************8********************************* Ngày ấy, họ đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô rất mãn nguyện, đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ.

Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu “hẹn gặp lại” thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cúp máy đánh “cạch”. Mỗi lúc như vậy, cô luôn nghe cái âm thanh chói tai đó thật nhức nhối. Người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của cô có níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng ấy chán nản, quay lưng. Cô không khóc mà cảm thấy như được giải thoát.

Một hôm, cô chợt nhớ đến người tình đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi. Nhớ “chàng ngốc” từng đợi nghe cô nói lời “tạm biệt – chúc ngủ ngon” mới gác máy. Hình ảnh đó thôi thúc cô nhấc máy. Giọng của chàng vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô thì chẳng thốt nên lời, luống cuống nói “tạm biệt”.

Hình ảnh
Lần này, cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô trầm ngâm lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.

Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của người yêu cũ: “Sao em không cúp máy?”. Tiếng của cô gái như khản lại: “Tại sao lại muốn em cúp máy trước?”. “Quen rồi” - chàng bình tĩnh nói - “Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm”.

“Nhưng người cúp máy sau thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì” - cô nói, giọng run run. Chàng trai tiếp lời: “Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ”...

Cô không kìm nổi mình, bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng ký ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hóa ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ là có thể nói lên tất cả.

2.@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@ Tất cả cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều là định mệnh. Họ tìm ra nhau giữa hàng chục triệu người đã là một kì tích và để yêu đc nhau thì phải là duyên trời định.
1. Yến Nhi - Cô nàng lớp 12 chuyên toán
Yến Nhi đang sải bước trên đường nhặt những chiếc lá xà cừ còn sót lại của mùa đông. Mỗi chiếc lá chứa đựng bao kỉ niệm ngày cô và Hoàng còn bên nhau. Đúng vào ngày này năm trước trên con đường Phan Đình Phùng, cô và Hoàng sánh bước bên nhau, tíu tít kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới biển mà chỉ hai đứa mới hiểu. Tiếng cười vang động một góc phố. Giữa mùa đông lạnh giá nhưng Nhi luôn thấy ấm áp vì cô đã có Hoàng ở bên. Bờ vai anh đủ rộng để che chắn cho cô mỗi khi cơn gió ùa về. Bàn tay anh đủ nồng để sưởi ấm một bàn tay.
- Anh này, hôm qua Hà nhắn tin cho em, nó bảo chúng nó đang chiến tranh lạnh. Nó khóc ghê lắm anh ah.
- Thế Hà có nói vì sao không em ?
- Khổ thân con bé, nó vì mải tập văn nghệ trên lớp mà quên buổi hẹn với anh Nam. Nó để điện thoại trong cặp sách, anh Nam gọi mãi không được nên bỏ về luôn.
- Thế thì bị vậy là phải rồi, nếu là anh à anh giận cho hai tuần. hehe.
- Anh dám à. Nhi đưa tay nhéo Hoàng một cái và chu môi đầy vẻ thách thức.
- Chứ sao không? Vì anh biết em sẽ không bao giờ như thế. Khẽ nắm tay Nhi, kéo cô lại gần mình hơn Hoàng thì thầm: “ Nhi này em là tất cả đối với anh, sau này mình cưới nhau em nhé…”
…Mới đó mà đã hai năm trôi qua, giờ đây giữa mùa đông lạnh giá đang có một người đi tìm hơi ấm của ngày xưa. Nhi nhìn từng góc phố, từng chiếc ghế đá quen thuôc nơi cô và Hoàng ngồi vui vẻ bên nhau, cô thầm trách sao những câu nói của Hoàng ngọt ngào đến thế, dịu dàng đến thế để cô mãi không quên được anh. Ở phương trời xa xôi kia, ngày tháng dần trôi vô tình liệu có khi nào anh nhớ tới cô - người con gái đã yêu anh hơn chính bản thân mình, yêu anh với tình yêu nồng cháy của tuổi mười tám?
Yến Nhi tung cả nắm lá xà cừ trong tay vào giữa không gian lạnh giá, cô thầm nhủ đây sẽ là lần cuối cùng cô lang thang trên con đường đầy ắp kỉ niệm xưa. Cô lặng lẽ quay xe ra về mà không ngoái đầu nhìn lại, cũng như khi Hoàng lặng lẽ rời xa cô, xa nơi yêu thương này. Bắt đầu từ năm nay cô sẽ học cách sống cùng mùa đông mà không có Hoàng bên cạnh.
- Oạch ! Ôi c…h…á…u..u..u, e…e…m em xin lỗi ạ, tại em không để ý. Anh có sao không ạ?
- Hihi xe đạp thì làm gì được xe máy chứ cô bé ? Nhìn em kìa, quần áo lấm lem hết cả rồi. Ôi tay em còn bị chảy máu kìa, em có đau lắm không? Cũng tại anh đang mải nghĩ không để ý nên…Anh xin lỗi em.
- Em không sao ạ. Cũng tại em mà…á..á - Nhi xuýt xoa vì đau
Anh rút trong túi áo chiếc khăn mùi xoa ra cầm máu cho Nhi. Ngước nhìn Nhi anh hỏi:
- Em có đi về được không? Hay để anh đưa em về nhé.
- Dạ không sao đâu ah. Em tự về được mà. Nhà em ở ngay đầu con phố kia rồi. Bye anh.
- Uhm, em về cẩn thận nha.
Anh đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô nhóc khuất dần trong màn sương trắng của mùa đông….
Hôm nay Yến Nhi ngồi viết nhật kí, đã từ lâu lắm rồi từ ngày Hoàng ra đi cô không có thói quen này nữa, nhưng….và trong nhật kí cô có nhắc đến một vụ tai nạn xe... Bỗng dưng tim cô đập loạn nhịp.
2. Hải Anh - chàng sinh viên năm 2 trường kinh tế.
- Ngày mai lớp được nghỉ hè rồi, bạn nào có nhu cầu đi tình nguyện mùa hè xanh thì lên đăng kí với mình nhé. Ưu tiên bạn nào to, khỏe, nói dễ nghe và ăn càng ít càng tốt - Bí thư quát to.
Lớp K53 khoa tài chính doanh nghiệp năm nào cũng đứng đầu trường về thành tích tình nguyện mùa hè xanh. Một trong những nhân tố xúc tác là do tài “ dụ dỗ ” của anh chàng bí thư điển trai - Nguyễn Vũ Hải Anh.
Hải Anh không những có thành tích đáng nể trong học tập mà cậu còn là “ cầu thủ vàng” của đội bóng rổ. Với chiều cao 1m74, cân nặng 65kg, cậu bí thư có được fan hâm mộ khá lớn. Mỗi khi cậu bước ra sân thì tiếng reo hò vang lên không khác gì ban nhạc Super Junino biểu diễn.
Tính tình phóng khoáng, năng động, Hải Anh luôn là tâm điểm chú ý của mọi hoạt động xã hội. Các phong trào với cậu như hai cực trái dấu hút nhau vô điều kiện. Mọi chương trình văn nghệ của trường nếu thiếu cậu bí thư tài chính ( cái tên các bạn đăt cho Hải Anh ) thì như người lên hát mất mic, người đi cày quên trâu.
3. Cuộc gặp gỡ tình cờ
Yến Nhi thích thi vào trường Bách Khoa nhưng bố mẹ cô lại bắt cô học kinh tế. Bởi vì họ đã đặt sẵn cho cô một ghế ở công ty của người bạn thân. Bất cứ việc gì bố mẹ đều cho Nhi quyền quyết định, nhưng trong việc này thì Nhi không được phép lên tiếng. Cô chỉ được chấp nhận và thực hiện.
Bách Khoa là ngôi trường Nhi thích từ rất lâu, môi trường ở đó năng động rất hợp với tính cách của cô và hơn nữa cô nhớ chiếc áo người quệt xe với cô hồi nọ có in logo trường Bách Khoa. Biết đâu cô có cơ hội gặp anh ấy lần nữa để… trả anh ấy chiếc khăn mùi xoa. Không gì là không thể mà. Nhưng cô biết bố mẹ đã quyết gì thì khó lòng thay đổi được. Coi như hi vọng mong manh của cô cũng theo gió về trời.
Yến Nhi leo lên giường đi ngủ, cảm giác lo lắng, sợ hãi về buổi thi ngày mai khiến cô không sao chợp mắt nổi. Cô hình dung ra đủ thứ chuyện của một đứa lần đầu đi thi đại học. Rớt thì sao nhỉ ? Đang làm bài mình đau bụng thì sao nhỉ ? Và rồi cô thiếp đi lúc nào không hay.
Nhét mẩu bánh mì vào miệng, uống vội cốc sữa nóng, Nhi lao ra khỏi nhà mà tý nữa quên mang thẻ dự thi. Chậc! Tội nghĩ vớ vẩn mãi không ngủ ý mà.
7h sáng tại Đại học Kinh Tế Quốc Dân
- Bác ơi, bác không được mang xe vào trong ạ! - Bạn tình nguyện nói.
- À, uhm. Vậy con vào nhanh lên. Khổ! Cái con bé này đúng thật là…
- Vâng! Thế con vào luôn đây.
- Bình tĩnh và tự tin nhé, chúc em thi tốt. Do your best! Hihi
- Đúng là đồ vô duyên, tưởng mình là ai chớ. Xời. Ném cho hắn một cái nhìn cho bõ ghét - Nhi nghĩ thế và làm…
- Oh, an..h..a..a…n…h. Là anh à ?
- Hải Anh nháy mắt. Sao? Vẫn nhận ra anh chứ cô bé? Em cũng thi trường này à?
- Em , e…m …
- Thôi em vào nhanh đi kẻo muộn, lát anh em mình nói chuyện sau nhé. Đúng chỗ này 180p nữa, anh sẽ thấy nụ cười rạng rỡ của em. Ok?
Nhi đứng chết chân tại chỗ, hai má cô ửng hồng ngượng nghịu. Cô chỉ lí nhỉ được mấy câu rồi chạy nhanh vào phòng thi….
Họ đã gặp lại nhau như thế và thêu dệt một câu chuyện tình yêu. Nếu đã là định mênh thì những người yêu nhau dù có lạc lối rồi cũng tìm được nhau.
Hà Nội, chiều tháng tám thật trong lành, náo nhiệt có hai người xiết chặt tay nhau cùng bước trên con đường đổ bóng cây xà cừ. Họ như hòa vào nhau để thấy được cái nhẹ nhàng, lãng mạn của mùa thu và quan trọng nhất họ hiểu họ sinh ra là để cho nhau. Ngồi bên Hải Anh mà Nhi ngỡ như mình đang mơ, cô không tin hạnh phúc lại mỉm cười với cô lần nữa. Từ khi Hoàng bước ra khỏi đời mình, cô không tin vào thứ gọi là tình yêu cho đến khi gặp và yêu Hải Anh. Chính cậu là người đem lại cho cô động lực để sống và tin rằng trên đời này vẫn có tình yêu. Cô nhớ đến câu thơ mà nhà thơ nào đó đã nói: “Người với người sống để yêu nhau”. Trong vòng tay ấm áp của Hải Anh cô tin mình đã tìm được hạnh phúc thật sự. Rướn mình lên hôn nhẹ vào trán Hải Anh cô khẽ nói : “ Em yêu anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã lấy lại niềm tin nơi em”….. Hai cặp mắt nhìn nhau, họ không nói gì nhưng lại hiểu tất cả. Hands in hands, họ bên nhau và đắm chìm trong giai điệu bài hát “ Only love ”…. Mùa đông năm nay ai đó sẽ hết cô đơn.
- Sinh viên năm nhất rồi nhé, em phải ráng lên đấy. Còn nhớ tầm này năm ngoái có người đang co giò ôm sách vở chứ đâu được ngồi đây với anh đẹp trai thế này. - Hải Anh trêu đùa.
-Em hỏi anh một câu nhé. Em nhớ hồi anh va vào em anh mặc áo có logo trg Bách Khoa mà ? Sao…sao?
- À, hôm đó anh đi học thể dục hộ thằng bạn ở Bách Khoa, đó là đồng phục của nó đưa anh mà. Nếu không thì sao vào lớp được.
- Vậy mà em cứ tưởng. Suýt nữa thì em học Bách Khoa rồi đấy.
- Thật á ? Vì anh à?
- Xời. Đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở nhé.
Bóng hai người bước đi bên nhau in dài xuống lòng đường, từng cơn gió mùa thu khẽ vương trên tóc Nhi khiến lòng cô bối rối. Cái nắng vàng vọt cuối ngày với cái se lạnh đầu đông đủ để ai đó thấy cần nhau hơn.
Cuối tuần này, cả gia đình Nhi sẽ đến thăm một người bạn của bố. Họ đã mất liên lạc từ rất lâu và tình cờ hôm nay họ lại là đối tác của nhau. Mọi chuyện sẽ không sao nếu như cô không hẹn sẽ cùng với các bạn của Hải Anh đi công viên nước vào thứ 7 tuần này. Nhi biết tính bố, cô không thể không đi cùng. Cô nhấc điện thoại lên và alo cho Hải Anh.
- Anh à, cuối tuần này em bận mất rồi, em phải đi có việc với bố mẹ.
- Em không xin phép bố được sao? Anh đã hẹn với chúng nó và lên lịch trình cả rồi.
- Em không đi được anh à. Em xin lỗi. Để tuần sau nữa được không anh?
Tút tút tút tút…..
Chưa bao giờ anh cúp máy trước cô, vì anh nói rằng: cảm giác cúp máy sau rất hụt hẫng và anh không muốn cô phải chịu cảm giác đó. Vậy mà… cô biết anh đang giận lắm.
Đêm nay ở hai khoảng trời nào đó, có hai người không ngủ được vì chuyện rất trẻ con.
Một hôm, hai hôm, ba, bốn hôm không thấy Hải Anh nhắn tin lòng Yến Nhi như lửa đốt, cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cả ngày hết đứng lại ngồi, cô lấy điện thoại định gọi cho Hải Anh nhưng tính bướng ngạnh đã ngăn cô lại ….và họ không liên lạc trong…. 6 hôm - với họ là một thế kỉ
Thứ bảy cuối tuần, thời tiết thật dễ chịu, những tia nắng buổi sáng vừa nhó lên, vùng ra khỏi chiếc chăn mỏng Nhi vươn vai bước bước để lấy sức mạnh đối đầu với ngày- không - anh. Tiếng bố gọi dưới nhà, cô nhớ ra hôm nay đi thăm gia đình người bạn của ông. Nhíu mày, nhăn mũi, gật đầu cái chậc cô cười hình chữ SAD.
- Cháu chào hai bác ạ. Cháu là Yến Nhi.
- Chà chà! Con bố Tuấn mẹ Thủy xinh quá, cháu học trường gì?
- Cháu học kinh tế ạ.
- Cậu ấm nhà bác cũng học trường đó, cu cậu năm nay cuối cấp vất vả lắm, bác thấy học suốt ngày. Ráng học cho thành tài nha. Bây giờ không học thì không làm gì được đâu.
Yến Nhi lí nhí đáp lời
- Vâng ạ.
Tiếng bố mẹ nói chuyện cười đùa vui vẻ, Nhi ngồi đây nhưng tâm hồn đang gửi nơi đâu, lòng cô không khỏi nghĩ về một người. Từ trong bếp bóng dáng tên con trai đang lúi húi bổ quả, tên này loay hoay mãi mà không xong, thỉnh thoảng cô thấy hắn gãi đầu lắc lắc chắc không biết bổ kiểu gì đây mà. Đúng là cậu ấm!
Đang mải nghĩ miên man, Nhi thấy có con vẹt đủ màu sắc bị nhốt trong cái lồng sắt, nó lôi cô khỏi vòng xoáy vẩn vơ, cô nhìn nó đầy thích thú cho đến khi bỗng có tiếng con trai.
-Con mời bố mẹ và hai bác ăn hoa quả ạ.
Nhi quay người lại, bốn mắt nhìn nhau…
- Ô …ô là e..m, a…n..h sao? - Hai người đồng thanh đáp.
Trong khu vườn đầy ắp tiếng chim, hương hoa thơm ngào ngạt có hai người một lần nữa tìm thấy nhau. Họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá, mọi giận hờn như tan biến thay vào đó là những cái ôm thật nồng nàn bù đắp cho một tuần xa cách. Bỗng có tiếng nói vang xa : “ Yến Nhi, anh yêu em. Anh yêu em…” Cả hai nhìn chú vẹt cùng mỉm cười.
Tình yêu có khi thật giản đơn, nó không báo trước bao giờ đến và ngày nào sẽ ra đi, nhưng nó luôn đem đến cho con người biết bao điều kì diệu. Và mỗi người trên trái đất này ai cũng có một nửa cho riêng mình, quan trọng là chúng ta tìm ra nhau sớm hay muộn mà thôi.


1 nhận xét:

  1. "Và mỗi người trên trái đất này ai cũng có một nửa cho riêng mình, quan trọng là chúng ta tìm ra nhau sớm hay muộn mà thôi". Anh thích nhất câu này.

    Trả lờiXóa