22/8/11

Tình xưa

                           Tình xưa

Món mắm kho mà ngày nay tôi vẫn hay nấu cho chồng ăn, lần đầu tiên tôi được ăn là do bạn nấu, và bạn đã chỉ cho tôi cách nấu.
Bạn, hôm nay tôi lại nhớ đến bạn, chỉ một thoáng thôi, vì giữa tôi và bạn giờ đây đã là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể gặp nhau.

Tôi nhớ đến hơn 9 năm trước, bạn đã đến bên tôi. Mỗi ngày bạn mua đồ ăn sáng cho tôi, chỉ là gói xôi 2000 đồng nhưng đó là món mà tôi rất thích. Chính bạn là người đã giúp tôi lấy lại đà học tập, học kỳ đó tôi qua được tất cả các môn học là nhờ có bạn, và tất cả các học kỳ sau tôi học tốt do chính bạn là động lực.

Món mắm kho mà ngày nay tôi vẫn hay nấu cho chồng ăn, lần đầu tiên tôi được ăn là do bạn nấu, và bạn đã chỉ cho tôi cách nấu.
Cũng chính bạn đã tập cho tôi nói được chữ “thương” mà từ nhỏ đến lúc đó tôi vẫn chưa bao giờ nói được, chắc có lẽ là do lúc đó tôi đã “thương” bạn.

Đến tận bây giờ tôi vẫn rất nhớ lần đầu tiên bạn chở tôi đi chơi, hôm ấy là sinh nhật bạn, vậy mà tôi lại có quà. Món quà ấy tôi đã giữ nó bên mình rất lâu, cho đến một ngày tôi quyết định quên tất cả những gì liên quan đến bạn.
Còn nhiều kỷ niệm nữa bạn có nhớ không? Cái nắm tay giữa lúc trời lạnh giá, và cái hôn đầu tiên cũng là duy nhất giữa tôi và bạn.
Vậy mà, chỉ khoảng một tháng sau khi tôi nhận lời với bạn, bạn lại rời xa tôi. Bạn ra đi một cách kiên quyết và lạnh lùng. Mỗi ngày tôi đều chờ đợi điện thoại của bạn, cứ mỗi lần nghe gọi có điện thoại là tôi lại hi vọng. Lúc đó, tôi thực sự chới với, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi không biết mình đã sai ở chỗ nào. Mỗi ngày tôi cố tình đi qua những con đường mà bạn hay đi, chỉ mong được nhìn thấy bạn. Tôi cố tình đi qua nơi bạn ở, chỉ mong được thấy bạn. Tôi không biết mình làm như thế để làm gì nữa. Bởi vì, những lúc gặp bạn trên giảng đường, bạn xem tôi như người xa lạ.

Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn tự hào vì ngày ấy chỉ một lần duy nhất tôi đưa cho bạn tờ giấy “Giữa chúng mình thực sự đã chia tay chưa, tôi không biết đâu là lý do thực sự cả, hãy cho tôi biết đi”. Bạn đã trả lời với tôi rằng: cái gì qua hãy để nó qua đi. Vậy là tôi hiểu và từ đó tôi không bao giờ nói gì với bạn nữa.
Tôi đã khóc rất nhiều, rất nhiều đêm, nhưng tôi câm lặng và chịu đựng một mình. Và đến một lúc tôi đã hiểu ra rằng, bạn chia tay tôi chỉ vì tôi nghèo. Từ đó tôi không khóc nữa, tôi mạnh mẽ hơn, tôi mở lòng hơn và tôi cho những người khác cơ hội.

Giờ đây, cả tôi và bạn đều đang có cuộc sống rất tốt. Bạn đã tìm được người con gái bạn cần và tôi cũng vậy. Thỉnh thoảng bạn gọi cho tôi và xưng “anh”, cái từ mà tôi chưa kịp gọi bạn ngày xưa… Nhưng giờ đây, với tôi bạn chỉ còn là quá khứ, một quá khứ buồn. Nhưng tôi không trách bạn, và cũng chưa bao giờ trách bạn cả. Tôi thấy vui với hạnh phúc của bạn, và tôi rất hài lòng với hạnh phúc mà tôi đang có. Đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng tôi viết ra đây chuyện giữa tôi và bạn, và gửi chuyện tình này đi theo gió, để gió cuốn đi… và để tôi không một lần nào nhớ về quá khứ này nữa.
Tạm biệt bạn, vĩnh biệt một mối tình mà có lẽ chỉ mình tôi day dứt.
Tôi vẫn mong rằng bạn luôn hạnh phúc và thành công.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét