5/1/12

Phải chi anh đừng nói thật …

 Một lần đi dạo vòng quanh các room, tôi nhận được lời say hello… Thấy nick cũng là con gái, tôi chào lại. Sau vài câu tự giới thiệu mình, bên kia nói tuổi hơn 30, tôi gọi chị. Từ đó, hai bên ngày ngày gặp nhau, không gặp cũng thấy nhơ nhớ bạn…

Vì thú thật bạn có nhiều điểm rất giống tôi! Nhất là quan điểm sống, và còn cái tính sống nội tâm nữa… Bạn thích đọc sách, yêu dòng nhạc Trịnh công Sơn, rất mết giọng ca Tuấn Ngọc. Ngày qua ngày, tháng lại tháng, hai đứa thành bạn thân lúc nào không hay!
Bên nhau, làm thân với nhau như hai chị em. Tôi kể chị nghe về cuộc sống của mình, chị cũng vậy, chị bảo chị rất cô đơn… Sau lần hôn nhân tan vỡ, chị về VN với gia đình, định tâm tìm bạn đời, nhưng không thành… Chị còn nói chị rất nhớ con, vì chị không đủ điều kiện nên khi ly hôn tòa phán con bé về cho bên ấy…
Khoảng cách giữa chúng tôi ngày một gần, hình như không chuyện gì không kể nhau nghe, tôi vốn sống khép mình ít giao du, bạn bè, nên tôi rất quý chị, coi chị như chị của tôi, và chị cũng thế… Có nhiều hôm, chị không online, chị gửi mail vài dòng ngắn ngủi… Chị phải đi xuyên bang, công việc nhiều, em ở nhà, ngoan em nhé, chị về lại mang quà cho em!
Và rồi một ngày, chị khoe: Em có muốn nhìn thấy chị không? Bữa nay mới sắm Webcam nè. Tôi mừng lắm, type liền lên ô chat: ok.
Nhưng… Webcam không là người con gái, là người chị mà tôi quý mến. Khuôn mặt một người con trai! Tôi lặng đi, chưa xác nhận cảm giác của mình. Mọi sự quá bất ngờ, kèm theo chút hụt hẫng… Tôi chẳng gõ chat được nữa!
Một lần buông lơi tay, anh phóng mũi lao không chủ ý… Lao vút nhanh bay mạnh vào tim em.
Hiểu được tâm trạng, anh nói cho anh xin lỗi, anh không cố ý gạt em đâu, chỉ là một lần vô tình thấy vui vui, anh làm nick này nảy ra ý định chọc vui… không ngờ anh được gặp em, anh rất quý em… Tụi mình thân lắm, không lẽ em không hiểu lòng anh sao? Cô bé.
Anh còn nói nhiều, nhưng tôi sau phút ngỡ ngàng, tôi câm luôn! Tôi chỉ say bye và hẹn gặp lại.
Vài ngày tiếp đó, hai đứa không gặp nhau. Anh gửi mail, than nhớ tôi và rất buồn. Thú thật bên này tôi cũng buồn không kém, tôi tiếc một tình bạn đẹp. Tiếc nuối những gì của ngày tháng cũ, tiếc cho mình, cả cho anh nữa.
Tôi lại online, gặp anh. Tôi không dám chào, anh chủ động nói hello… Anh bảo với tôi: Sao em không nghĩ, nếu anh dùng nick cũ, mình có được dịp bước vào thế giới của nhau không? Biết nhau là cái duyên, ta làm thân với nhau dễ dàng cũng nhờ duyên đấy, em tha thứ cho anh, từ giờ không trốn anh nữa… OK?
Tôi chấp nhận lời hối lỗi của anh, lại dung dăng kể chuyện mỗi cuối tuần, nhưng dường như mất đi sự hồn nhiên liếng thoáng, cái láu táu con nít tự nhiên huyên thuyên với chị ngày nào… Tôi thấy như có bức tường vô hình, kiên cố chắn ngang anh với mình…
Tháng ngày dần qua, tình chị em giờ đây nhạt phai nhiều… Tình cảm mà anh mong muốn ở tôi thì không đạt được… Và vào một ngày đông buồn năm ấy, chúng tôi đã rời tay nhau… Trả nhau về với thế giới xa xưa, thế giới riêng của mỗi người, thế giới của ngày chưa từng quen biết.
Bây giờ ngồi đây, nhắc lại chuyện này, chuyện của nhiều năm về trước, lòng không nguôi niềm mơ ước, ước gì anh là chị, là chị dễ thương của tôi như lúc đầu, suốt đời nghe tôi kể lể vu vơ, cùng sẻ chia vấp váp của đời thường. Và trong một thoáng, tôi nghĩ, tôi đã thích nghe lời nói dối ngọt ngào.
Ở đời, nếu khi được hỏi phóng lao thì phải theo lao, ai cũng sẽ hiểu theo một nghĩa: lỡ rồi, cho tiếp luôn.
Vết dấu mũi lao nhọn năm nào để lại cho hai phía chúng ta một hoài niệm đáng yêu!
Tôi thì nghĩ khác, có đôi khi trong đời ta sẽ phóng lao trong vô thức, có những mũi lao ta phóng chỉ vì lúc ấy vui, không nghĩ ngợi gì, phóng lao mà không chủ tâm để làm gì, thế thôi. Ai ngờ mũi lao để tâm phóng đi thì mang lại kết quả đau buồn, không vừa ý, nhưng cái lao phóng cho vui, chẳng chủ tâm chủ ý thì lại oan nghiệt bay thẳng vào tim một ai đó, rồi quay ngược đầu nhọn đâm thẳng vào chính trái tim ta.
Tôi nhớ lần cuối gặp nhau, anh bảo: em biết không, nếu biết chuyện thế này, anh sẽ không thành thật với em làm gì, anh muốn quay đầu lại, muốn dối gian nhau suốt kiếp này, nhưng anh day dứt hoài. Anh nghĩ bao nhiêu tình cảm chắc đủ lớn để ta giữ chân nhau, anh không ngờ. Có phải thành thật là cái tội không em?
Anh đâu hay rằng em, chính em đây, ngày đó cũng muốn được quay đầu lại. Em muốn ôm khư khư tình cảm ngày xa xưa ấy. Một lần, chỉ một lần trong đời, anh và em, ta được ngồi bên nhau như ngày nào…. Nhưng tất cả đã muộn màng, là một dấu chấm than. Bức tường tuy vô hình nhưng kiên cố quá, nó sừng sững chặn ngang. Tụi mình hai đứa bước mãi chẳng qua.
Một lần buông lơi tay, anh phóng mũi lao không chủ ý. Lao vút nhanh bay mạnh vào tim em. Cho trái tim đa cảm tội nghiệp bên này em mang một vết thương … Rồi nó trở đầu đâm thẳng tim anh chẳng thương tiếc…Vết dấu mũi lao nhọn năm nào để lại cho hai phía chúng ta một hoài niệm đáng yêu. Nhẹ nhàng nhưng thật khó quên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét