24/10/11

Câu hỏi chưa có đáp an


27 tuổi, cái tuổi đang được mọi người khuyến mãi chữ “e”, dấu “^” và dấu “ ′ ”.  Tuy nhiên tôi vẫn làm bạn với độc thân. Người thân, bạn bè, đồng nghiệp, … ai cũng bảo tôi kén chọn. Có người còn hỏi tôi “có khi nào mỗi tình đầu đã in sau vào trái tim không?” Tôi chỉ cười cho qua. Bởi lẽ tôi không biết phải nói sao khi mà cả một mảnh tình vu vơ tuổi học trò còn chưa có, lấy đâu ra dấu vết của mỗi tình đầu.
          Tôi vẫn vậy, không coi trọng cái mà người ta vẫn gọi là “tình yêu”. Bởi bộ não của tôi được cha mẹ tạo ra rất đơn giản. Tôi học không giỏi cũng không giốt. Không được nhiều người yêu mến cũng như không có nhiều người ghét bỏ. Tôi nói không nhiều nhưng cũng không phải là người ít nói, không phải là người thông minh nhưng cũng không phải là kẻ khù khờ, quan niệm sống của tôi  không quá giản đơn cũng như không quá phức tạp như cái vốn có của nó …
          Thời gian trôi qua, tôi thấy “tình yêu” đâu phải là thứ duy nhất làm cho cuộc đời một con người có ý nghĩa, hay nói đúng hơn là “đẹp”. Tôi thấy, cuộc sống của tôi tuy không có 2 chữ gọi là “tình yêu “ đó tôi vẫn sống tốt. Cũng có vui, cũng có buồn, cũng có dỗi hờn, cũng có lòng nhiệt huyết…Tất cả những gì tôi có, tôi trao hết cho gia đình, người thân, bạn bè, đồng nghiệp,…Tôi vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn tụ tập copfy với bạn bè, vẫn yêu đời như những gì cuộc sống vốn có.
Không những thế, có những đêm còn có  người sẵn sàng thức quá nửa đêm để tám chuyện, để nhờ tư vần tình yêu, để hỏi chuyện bài vở, để kể về những vui buồn họ đang cần chia sẻ. Tôi cũng không ngại ngần tranh luận, sẵn sàng tư vấn, chia sẻ, tâm sự chuyện của họ cũng như chuyện của bản thân tôi mà không cần phải thấp thỏm chờ đợi.
Rồi một hôm, một trong số họ đã gửi tặng tôi  một số trang wep, một số bài hát,  một vài hình ảnh  làm cho tôi có cảm giác khó chịu, cũng không hẳn là khó chịu, một cảm giác rất lạ mà tạm thời tôi chưa biết đó là cảm giác gì.
          Rồi một lần đang tám với nhau vẩn vơ, bỗng nhiên người đó bảo “ANH NHỚ EM”. Bỗng nhiên tôi thấy ngạt thở, một cảm giác vui vui, lâng lâng, là lạ. Cái cảm giác làm cho con người ta bỗng thấy yêu đời hơn. Tuy nhiên tôi vờ như không biết, vờ như không nhìn thấy, vẫn tám chuyện với nhau vô tư, cởi mở.  Bẵng đi một thời gian, một thời gian….
Rồi một lần nữa, Anh lặp lại câu nói đó kèm theo một câu hỏi nghi vấn “em có nhớ anh không?”. Anh cứ gửi đi, gửi lại, lần này, đến lần khác chỉ để tìm, để chời đợi câu trả lời của tôi. Nhưng câu trả lời anh nhận được không phải là “có” hoặc “không” như người ta vẫn thường trả lời mà là “không biết”, bởi tôi không phải tuýp người “nói để mà nói”, tôi chỉ trả lời khi tôi thấy câu trả lời đó không làm tôi phải hối hận . Anh nói “anh sẽ chờ, sẽ chờ …
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét