29/10/11

Còn khóc được là con hạnh phúc.

Lúc bé tưởng khóc là buồn . Nhưng bây giờ mới biết buồn nhất là không thể khóc . Cứ trống rỗng và vô hồn !
"Còn khóc đc là còn hạnh phúc"
Có người đã nói như thế !

Bất chợt nhìn lại mình .
Mình trở nên vô hồn và trống rỗng từ khi nào..?
Một dấu hỏi lớn mà ngay cả đến chính mình còn không biết câu trả lời !
Chỉ biết mọi thứ cứ khô khan và nhạt tuếch .

Mình cứ thay đổi dần dần và dần dần .
Rồi thì một ngày nhìn lại và phát hiện mình là ai ?
Là một người quá xa lạ với chính mình !

Vô vị là từ duy nhất có thể dùng để diển tả đúng bản thân mình bây giờ thì phải !
"Cười k hẳn là vui nhưng khóc cũng chưa hẳn là buồn"
Nhưng như mình bây giờ - k khóc nhưng cũng k có nụ cười thật sự cho niềm vui .
Chỉ là cười cho cái khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi vội qua đó .
Cười để cho lấp bớt đi những khoảng lặng đang đầy ấp lên từng ngày kia .
Chỉ chực chờ mà vỡ tung ra thành nước mắt !

Có lẽ rồi một ngày mình sẽ khóc .
Khóc cho tất cả những nỗi buồn kia trở thành vô nghĩa .
Để quên hết đi và làm lại từ đầu .
Sẽ có - nhưng k phải bây giờ !

Khóc và cười là hai khái niệm chỉ cách nhau trong gang tấc .
Khóc đó rồi lại cười đó .
Ai dám đảm bảo rằng hôm nay tôi cười và ngày mai tôi vẫn sẽ cười - hay ngược lại .
Nhưng dù là cười hay khóc thì cũng trân trọng nó đi .
Vì " Còn khóc là còn hạnh phúc " !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét