28/10/11

Một đáp án


Suốt mấy ngày lảng tránh, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt. Tôi thấy thật không công bằng nếu cứ để anh chờ đợi một điều mà tôi không đáp ứng được. Vì vậy tôi đã quyết định trả lời.
Nghĩ thật giản đơn, nhưng sao khó nói nên lời đến thế. Chỉ cần một chữ “có” hoặc “không” mà sao tôi lại không thể. Cứ chần chừ….chần chừ….Cuối cùng câu trả lời cũng không phải là “có” hoặc “không”, “yes” “no” mà là “em xin lỗi”.
Buông tay khỏi phím enter bỗng dưng  ngạt thở, tôi thấy căn phòng trở nên ngột ngạt, nước mắt tôi chực trào ra. Phải chăng tôi đã lựa chọn sai đáp án.
Tôi tự đặt ra cho mình một dãy trắc nghiệm, tôi thấy lựa chọn này không sai, nhưng sao tim tôi bỗng nhói đau.
À! Tôi biết rồi, nỗi lo sợ không phải vì câu trả lời mà vì tôi sợ mai này anh không còn coi tôi là bạn nữa. Mặc dù biết sự lo lắng đó là thừa nhưng tôi vẵn cứ lo.
Cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh …thật nhanh….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét