Em thường tự ví mình như cỏ dại ven đường - mong manh, dễ vỡ... Có khi bị chà đạp không thương tiếc bởi gót chân ngang qua của dòng đời. Đau! Đau lắm, đau đến vỡ òa, đến oằn cả rễ...
Cỏ dại mong manh là thế, dễ vỡ là thế, nhưng lại có sức sống vô cùng mãnh liệt. Thường khi đứng giữa ranh giới của cái chết và sự sống, thì bắt buộc loài cỏ dại phải đấu tranh được sinh tồn, được vươn mình hứng lấy ánh nắng mặt trời chiếu rọi, được hứng những giọt sương đêm vuốt ve mơn trớn các nụ hoa vừa hé nở...
Hoa của loài cỏ dại không sắc lại không hương, cứ nhàn nhạt. Ngắm không ai ngắm, thơm không ai thơm, chạm vào lại sợ bẩn tay người quân tử. Không đọng lại chút nào trong ánh mắt, trong tâm trí lãng tử đa tình. Lâu lâu lại làm rối lòng kẻ tiểu nhân, hờ hững ngắt đại một đóa hoa, hờ hững vuốt ve, hoa chóng lụi tàn rồi hờ hững vứt lại ven đường...
Mỗi loài cỏ cây đều có số phận riêng, em không trách phận em là cỏ dại, em không trách sự tàn nhẫn của muôn loài. Em chỉ trách em - một loài cỏ hoang hoang dại dại - không lợi ích, không danh phận. Loài cỏ dại luôn làm vướng chân người qua đường, sống bám vào đá sỏi, len lõi vào từng ngõ ngách cuộc đời. Xong lại bị nhân loại ra tay hủy diệt, hủy diệt một cách không thương tiếc.
Dù sao cỏ dại cũng có linh hồn nho nhỏ, biết rung rinh trong gió, biết đùa giỡn cùng mây, biết e ấp gọi mời khi bướm ong ghé thăm, hút một ít mật ngọt của cuộc đời...
Cỏ dại ơi, muôn đời em chỉ là cỏ dại mà thôi... Mong manh, dễ vỡ nhưng lại cần sự sống... Cần lắm người đời ban phát cho sự sống vốn mong manh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét