25/10/11

Tôi chỉ là "cuộc vui" của em thôi!


Cả ngày làm việc không nghỉ để quên đi những gì vừa trải qua, không còn cả mệt mỏi, không có cơn buồn ngủ do 30 tiếng chưa chợp mắt. Vẫn vậy, nỗi đau vẫn hiện diện, tôi bị ném ra ngoài đường không thương tiếc, còn hơn cả một cuộc sa thải nhân viên.
Ngồi đây giờ này, suy nghĩ, đánh giá cuộc gặp của chúng tôi trong thời gian qua. Tôi không ngờ tình yêu lại đẹp và chóng vánh đến vậy!
Chỉ từ những ánh mắt, nụ cười, cầu đùa vui nhẹ nhàng đã cuốn hút tôi ngay từ phút đầu tiên. Em không quá xinh đẹp nhưng rất duyên và có nốt ruồi nhỏ trên khóe môi. Em cuốn hút mọi người bởi đôi mắt sáng như biết cười. Em cá tính, duyên dáng, luôn biết cách làm vừa lòng mọi người, kèm theo một chút hiếu thắng, đùa vui. Chính điều đó đã làm cuốn hút tôi, giúp tôi tự tin, bản lĩnh hơn để đến gần em, chinh phục em bằng những tính cách em có.
Biết nhau cũng không phải là lâu, khoảng 8 tháng nay, nhưng em cũng chỉ có rung động và chấp nhận tình cảm của tôi cách đây khoảng 2 tháng. Trong khoảng thời gian này, tôi và em luôn có những kỷ niệm đẹp, trong sáng với những buổi đi chơi, gặp gỡ bạn bè của nhau trong niềm vui và hạnh phúc, rồi tặng cho nhau những món quà nhỏ bất kỳ lúc nào, ở đâu.
Tình cảm của tôi dành cho em luôn chân thành, trong sáng! Em là tình yêu đầu của tôi, em luôn mang cho tôi những niềm vui, niềm hạnh phúc giản dị! Nỗi nhớ về em cứ hiện diện bất kỳ lúc nào, ở đâu và bất kể khi tôi đang làm việc gì! Mọi chuyện luôn tốt đẹp như thế, hai đứa chưa một lần trách móc, hờn dỗi nhau…
Vậy mà, em có thể nói lời chia tay tôi bằng vài ba tin nhắn đơn giản, ngắn gọn, nhẹ nhàng vào lúc bất ngờ nhất, không lý do giải thích cho sự chia tay đó. Vào một buổi tối bình thường như mọi ngày, tôi đang ngồi ăn uống với các bạn thân sau ngày làm việc. Em nhắn 1 vài tin nhắn đơn giản: “Em có chuyện muốn nói với anh, em không muốn làm mọi người buồn, em muốn chúng ta chia tay”.
Tôi vẫn ngồi đó với bạn bè, vừa uống, vừa chúc nhau mà không hề có cảm giác. Tôi nhắn tin, trả lời, nghi ngờ câu hỏi của em: “có chuyện gì vậy em? Tôi chấp nhận mong muốn của em!”. Ngồi đó với bạn… một phút buồn, rồi nỗi đau không viết tỏ bày cùng ai, mọi đau đớn như ngàn mũi dao cứa vào tim nhưng không nói được. Cuộc vui vẫn diễn ra, không một ai hay biết tôi đang đau khổ thế nào! Tôi lạnh lùng, ngồi đó, đau đớn, vẫn uống cùng những lời chúc vui vẻ cùng các bạn.
Cuối buổi tối, cuộc rượu tàn, mọi người ra về, mỗi người một đường. Tôi về một mình, đau đớn, không định hướng, tối đi thẳng ra Bờ Hồ, chọn một quán café mà hai đứa thường ngồi, gọi từng ly café đen nóng, thật đặc, không đường. Suy nghĩ, đau khổ, nuối tiếc… nước mắt cứ chảy vào trong! Chắc em đang có chuyện gì đó, không nói được, tôi cũng không biết tại sao và như thế nào? Cùng lúc em gọi điện thoại, tôi nghe máy, em rất nhẹ nhàng: “Anh đừng buồn nhé!”. Tôi không còn biết làm sao, chỉ trả lời: “Anh không buồn, anh tôn trọng quyết định của em!”.
Kết thúc, không cảm giác, trống rỗng, tôi không ngờ em lạnh lùng, nhẹ nhàng đến vậy, sau đó kèm 1 tin nhắn cuối cùng “Thế là tốt rồi”. Tôi không kịp buồn, tôi chỉ còn thấy nỗi đau, lo sợ, vô cảm. Tình cảm của chúng ta chỉ có vậy thôi sao! Mọi thứ đã qua đối với em chỉ là cơn gió thoảng đến vậy! Em vô cảm, nói những lời lạnh lùng, dứt khoát, không một chút buồn đau!
Một thằng đàn ông như tôi cũng biết đủ nhiều nhưng vẫn thấy lo sợ, đau đớn, những tình cảm của tôi với em là thế nào? Tôi tôn trọng, yêu thương em trong thời gian qua bằng tất cả tấm lòng chân thành của mình. Em có thể bỏ đi những tình cảm đó đơn giản, nhẹ nhàng bằng vài ba tin nhắn, không lý do… và chỉ có một cuộc điện thoại an ủi? Em làm tôi đau đớn, lo sợ? Tôi chấp nhận, không níu kéo… và một cuộc chia tay ngắn gọn, nhẹ nhàng, không hối tiếc!
Tôi vẫn ngồi đó, nhấp từng ngụm café đắng mà lòng nhói đau. Tối muộn, quán sắp nghỉ, tôi ra về, chọn một vài con đường mà tôi và em đã từng đi qua trong thời gian qua: nhớ lại một vài kỷ niệm đẹp, tình yêu ngắn ngủi, trong sáng trong tôi! Tôi về nhà, không thể ngủ được, cả đêm ngồi ở bàn làm việc, suy nghĩ, không chợp mắt được giây, phút nào và đặt cho mình câu hỏi vì sao? Trời sáng lúc nào không rõ, chẳng còn cảm giác gì! 6h30 tôi đi làm, làm nhiều hơn mọi ngày, làm việc như một chiếc máy, không suy nghĩ, không cảm giác, nỗi đau vẫn vẹn nguyên!
Cả ngày làm việc không nghỉ để quên đi những gì vừa trải qua, không còn cả mệt mỏi, không có cơn buồn ngủ do 30 tiếng chưa chợp mắt. Vẫn vậy, nỗi đau vẫn hiện diện, tôi bị ném ra ngoài đường không thương tiếc, còn hơn cả một cuộc sa thải nhân viên. Tôi chấp nhận, không hối tiếc thời gian đã qua, những tình cảm của tôi là chân thực, trong sáng. Còn với em, tôi không còn biết nhận xét điều gì, có thể với em, đó chỉ là một cuộc vui chóng tàn, một chút thoảng qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét