4/9/11

Anh vô tình đốt cháy một trái tim!


Anh vô tình đốt cháy một trái tim!

Em không đến Bar sáu tháng, sáu tháng không gặp anh là khoảng thời gian em đau khổ nhất, và cũng ngần ấy thời gian để biết em yêu anh. Em đã có người yêu, vậy mà em lại yêu cả anh nữa!. Trái tim em thật vụng dại, nhưng làm sao định nghĩa được tình yêu hả anh?
Tôi, một gã lãng du trong một thế giới phồn hoa, say mê piano hơn bản thân. Nếu một ngày, âm nhạc không còn nữa, có lẽ tâm hồn tôi sẽ chết. Bạn thân của tôi là chiếc piano, thế giới phẳng trên phím đàn là cuộc đời tôi. Tôi như con thuyền trôi không bến, tự đặt cho mình một giá trị sống chuẩn mực, và không ngừng tìm kiếm một giá trị hoàn hảo hơn…
Một năm sau khi tôi rời giảng đường nhạc viện, tôi không may mắn như những đứa bạn cùng khóa, đứa nổi tiếng, đứa du học… chơi nhạc trong một quán bar nhỏ - đó là vị trí của tôi, và mãi như vậy, vì tôi thích thế. Mỗi đêm tôi đem niềm vui đến cho mọi người trên những phím đàn, dẫn người nghe vào thế giới riêng của tôi, và tôi thích thế.
Hôm nay, Sài Gòn chợt mưa, những hạt mưa đầu mùa như xua tan đi cái nóng mấy tháng qua, nhưng nó không thể xua tan đi nhịp sống vội vàng của thành phố. Tôi ra đường vì có hợp đồng chơi nhạc mới ở một bar nhỏ. Ở đây, không gian tuy nhỏ nhưng ấm cúng, mọi người dường như không có khoảng cách. Đa số khách đến bar là những đôi tình nhân , họ thích không khí lãng mạn của nơi này và tôi cũng vậy. Càng về đêm bar càng đông khách, họ buôn chuyện vui vẻ bên nhau Đã nhiều lần tôi đưa mắt nhìn trộm họ rồi tự mỉm cười, không biết tôi cười vì họ hạnh phúc hay cười vì mình cô đơn?
Ngày hôm sau, tôi tranh thủ đến bar sớm hơn vì sợ những cơn mưa bất chợt, bar cuối chiều vắng khách, chỉ có tôi và một vài nhân viên phục vụ. Tôi ngồi vào đàn tranh thủ hút một điếu thuốc trước khi cặp tình nhân đầu tiên đến quán.
- Hôm nay mình sẽ đánh một bản nhạc thật hay cho đôi tình nhân đầu tiên.
Trời đổ mưa bất chợt, không khí trở nên lạnh. Một cô gái chạy thật nhanh vào quán vội vàng lau những giọt nước đọng trên mặt, cô gái tìm cho mình một cái bàn đẹp nhất trong quán. Cô có nét đẹp tự nhiên, gương mặt trái xoan, đôi mắt tròn đen. Cô mỉm cười với nhân viên phục vụ.
- Lát nữa em sẽ gọi, em có hẹn với bạn.
Nhân viên phục vụ đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ.
- Chút nữa anh cho em một bản nhạc thật nhẹ nhàng và lãng mạng nhé.
Cô gái quay lại nhìn tôi và đưa tay lên ra hiệu ok. Một thanh niên bước vào quán, trông anh ta có vẽ thành đạt và lịch sự.
- Anh đến rồi à! Anh có đem theo ô không, trời mưa đấy!
- Em đến lâu chưa? Mình hẹn 7 giờ mà, sao em đến sớm vậy?
- Em thích đợi anh như thế này!
Cô gái có điều gì đó thật cuốn hút, tôi say mê nhìn cô thật lâu rồi lại mỉm cười. Tôi đánh tặng cho họ bài Sonata Ánh Trăng chương Andagio Sostenuto nhẹ nhàng và tình cảm. Bài này tôi ít khi đánh, chỉ có những dịp đặc biệt. Cả buối tối họ ở bên nhau, cả hai có vẻ rất hạnh phúc.

Không lâu sau, họ quay lại quán trong một buổi tối đẹp trời. Cô gái trong chiếc váy trắng đẹp lạ lùng, cô nở nụ cười nhẹ với tôi.

Nhân viên phục vụ mang cho tôi một ly vang đỏ.
- Lần này anh cho em một bản thật vui nhé! Em khao anh một ly vang. Cảm ơn anh vì bản nhạc lần trước, nó rất hay!
Hôm nay, chương Allegretto vui tươi, bay bổng.
Sáu tháng qua đi…
Sau lần ấy tôi không còn gặp họ nữa. Tôi vẫn đánh đàn vào mỗi đêm, say đắm trên những phím đàn đen trắng. Mỗi lúc đánh đàn tôi lại nhớ, những nỗi nhớ không tên cứ lướt qua đầu tôi. Những phím đàn của tôi trở nên vô hồn, chiếc piano phát ra âm thanh của kẻ si tình. Mỗi đêm tôi vẫn chờ một lần được gặp lại em.
Hôm nay là chủ nhật, tôi đón ngày mới với một tách café, điếu thuốc lá và một bản Jazz quen thuộc, vừa đón bình minh vừa nhìn về khoảng không xanh thẩm trước mặt, suy nghĩ thật lâu.
“Tôi đã yêu em!”
Quán vắng khách, tôi vẫn đến sớm như mọi hôm. Tranh thủ hút một điếu thuốc và đón người khách đầu tiên. Trời đổ mưa, không khí trong quán lạnh dần, cảm giác này quen thuộc quá. Đúng như ngày đầu tiên ấy, em trở lại. Em chạy vội vào quán lau vội những giọt nước mưa trên má, em nhìn tôi nhưng không mỉm cười.
- Cho em một ly Wishky!
- Hôm nay anh cho em một bài thật vui nhé, vui thật vui nhé!
Có một cảm giác thật lạ trong tôi, nỗi nhớ em dồn nén trong tôi bao ngày chợt nguôi ngoai. Tôi lại mỉm cười. Hôm nay tôi đã có cơ hội đánh cho em nghe chương cuối cùng của bản Sonata Ánh Trăng, chương Presto Agitato nồng nhiệt, mạnh mẽ như bão tố. Thật lạ hôm nay em chỉ có một mình, không mỉm cười, ngồi gục mặt xuống bàn. Tôi lấy hết can đảm để đến gần bắt chuyện với em.
- Em này! Uống nhiều rượu vậy? Em có làm sao không?
- Anh! Anh uống cùng em nhé! Em muốn say. - Em ngẩng đầu lên và nói với tôi, mắt em ướt sũng, gương mặt ửng đỏ lên vì rượu.
- Em sao vậy? Anh ta đâu? Có chuyện gì không hay à?
- Không có gì đâu! Anh đừng nhắc đến anh ta nữa! Anh uống với em nhé?!
Tôi dành trọn buổi tối uống rượu với em.
-Ta đi một vòng thành phố nhé! Quán sắp đóng cửa rồi.
- Ok! Anh
Tôi chở em đi dạo khắp thành phố, thành phố về khuya vắng lặng. Dường như nơi này chỉ dành riêng cho em và tôi, tôi cứ buôn chuyện để em cười. Em ngủ lịm đi trên vai tôi. Tôi lén nắm chặt tay em, khoảng cách giữa hạnh phúc nhất thời và hạnh phúc trọn vẹn thật xa vời…
Bình minh Sài Gòn thật đẹp! Những tia nắng xuyên qua khung cửa tạc vào tận phòng. Tiếng chuông của nhà thờ, tiếng còi xe hối hả. Cả thành phố thức giấc đón chào một ngày mới. Tôi ngồi cạnh bên đợi em thức giấc, cả đêm qua tôi thức trắng nhìn em ngủ. Bình thường em đã đẹp, trong lúc ngủ em lại đẹp hơn gấp bội. Tôi yêu em mất rồi.
- Em thức rồi à!
- Xin lỗi! Vì đã làm phiền anh tối qua.
- Không có gì đâu! Em ăn sáng đi rồi anh đưa em về. À! Tối nay em nhớ đến Bar nhé, anh đánh cho em nghe chương còn lại, tối hôm qua em chưa nghe xong mà.
- Ừm! Tối nay em sẽ đến.
Em vẫn ngồi ở chiếc bàn cũ, lắng nghe một nửa còn lại của bản nhạc. Tôi say sưa trên từng phím đàn. Bản Presto Agitato vừa hết cũng là lúc tôi không thấy em ở đó nữa, em đi lúc nào tôi không biết. Em để lại trên bàn một cành hồng và một mảnh giấy.
Anh Quân!
Em đã nghe xong bản Sonata Ánh trăng do chính tay anh đánh. Beethoven tặng bài này cho người mình yêu, và em biết anh cũng vậy. Qua ánh mắt, phím đàn em biết anh yêu em. Em không đến Bar sáu tháng, sáu tháng không gặp anh là khoảng thời gian em đau khổ nhất, và cũng ngần ấy thời gian để biết em yêu anh. Em đã có người yêu, vậy mà em lại yêu thêm anh. Trái tim em thật vụng dại, nhưng làm sao định nghĩa được tình yêu hả anh? Em không thể kiềm chế được con tim mình, thật sự em không biết phải làm sao! Em cảm thấy bối rối giữa anh và anh ấy, phải chi em có đủ dũng cảm để bỏ tất cả, nhưng thật sự em cần một hạnh phúc trọn vẹn. Em xin lỗi vì đã đến và lấy đi trái tim anh.
Anh Quân, với phím đàn anh đã vô tình đốt cháy một con tim.”
Tôi quyết định ra đi. Chuyến bay lúc bình minh đưa tôi xa thành phố…Thành phố nhìn trên cao lộng lẫy và đẹp biết bao.
Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ không bao giờ đánh lại bản Sonata Ánh trăng đơn giản vì tôi thích thế và cũng có thể “Tôi chỉ muốn yêu mình em”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét