4/9/11

Người ngỡ đã quên lâu…


Người ngỡ đã quên lâu…

Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy. Người ngỡ đã đi xa nhưng người vẫn đâu đây...
  Chẳng biết có ma ám hay sao mà vừa bật máy hát anh đã nghe đúng những lời ấy của giọng hát Khánh Ly như một sự trớ trêu. Tiếng hát như mồi lửa chạm vào tim anh bỏng thót. Tắt vội máy, anh ngồi phịch xuống ghế, thở như người hụt hơi. Anh luống cuống móc bao thuốc, rút một điếu châm lửa, chìm vào làn khói cho quên… Nhưng từ lúc ấy cho đến chiều tối, đến tận đêm khuya, câu hát cứ ám ảnh mãi trong đầu anh như một lẽ đời: “Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy…”
Cách đây hơn mười năm, khi anh và nàng còn là chàng trai và cô gái mới lớn ở vùng quê chân chim bóng núi. Nàng đẹp với vẻ đẹp của người thiếu nữ miền sơn cước. Nàng hiền với nết hiền của Đức Mẹ đồng trinh. Tình yêu đầu đời và duy nhất của anh đến từ đấy. Sau này, nhiều phụ nữ nhan sắc đã đến với anh, kể cả người vợ xinh đẹp đang sống chung, anh cũng không có được những rung động thánh thiện như từng rung động trước vẻ đẹp của nàng.
 
Bấy giờ hai người đang học cấp ba trường huyện. Anh thường vụng trộm gửi cho nàng những lá thư tình mộng mơ bằng cách kẹp vào một cuốn sách, hoặc có khi đón đường đưa vội cho nàng với những lời lí nha lí nhí: “Tâm ơi, có người gửi cho Tâm cái này này…”. Tất cả những lá thứ ấy nàng đều nhận, nhưng không có chút phản ứng, cũng chẳng trả lời. Gặp nhau ở lớp vẫn bình thường như không. Anh thì hằng đêm, hằng ngày mong chờ lời đáp của nàng, cho dù đó là lời từ chối: “Lần sau đừng thế nhé! Tâm không thích”, còn hơn là nàng cứ lặng yên chẳng tỏ thái độ gì.
Cho đến một ngày kia, vào giờ thể dục, cả lớp phải ra sân bãi, chỉ có mình thằng Công Bình được ngồi lại, vì nó bị đau chân. Công Bình dã lục cặp sách của một vài đứa để tìm truyện đọc cho đỡ buồn. Nào ngờ trong cặp của nàng, nó vớ được cuốn nhật ký, Công Bình liền đọc nghiến ngấu cho bằng hết. Xong, nó tủm tỉm cười rồi ỉm cuốn sổ đi. Đợi cả lớp vào đông đủ, Công Bình ta mới e hèm rồi cất tiếng oang oang: “Chiềng làng chiềng chạ/ Thượng hạ tây đông/ Có biết gì không?/ Chuyện tình kín lắm/ Nàng là hoa thắm/ Chàng “si” lâu rồi/ Không tin đến tôi/ Cho xem nhật ký…”. Nàng biết rằng Công Bình đã làm một việc hèn hạ, liền lao vào giằng cuốn nhật ký và mắng nhiếc thậm tệ. Bình ta ức quá, kể oang oang với mọi người về điều nàng viết cho anh. Có đoạn Bình trề môi nhại một dòng nhật ký tha thiết: “Em muốn xua anh ra khỏi đầu óc em nhưng khó quá. Xua anh ra ban ngày để học hành thì bàn đêm anh lại bước vào cơn mơ của em…”
 
Hôm ấy nàng đã khóc vì xấu hổ với các bạn trong lớp, còn anh vì ức quá đã đấm Bình một quả sụ cả lưng. Nhưng cũng vì thế anh biết nàng đã yêu anh. Chuyện đến tai bố mẹ nàng, những người công giáo. Hai ông bà trói đứa con gái ngoan vào chân giường vừa đánh vừa quát: “Đánh cho đau để mày nhớ con nhà có đạo phải lấy người theo đạo nhé! Mày muốn mắc tội trọng phải không?”. Nàng bị trói hai ngày. Tới ngày thứ ba, lợi dụng lúc cả nhà đi lễ nhà thờ, anh liền lẻn vào cởi trói. Hai người chạy một mạch ra cánh đồng sau làng. Đến gò Đống Mối. họ dừng lại ôm chặt lấy nhau. Trong bóng đêm, nước mắt nàng ướt đẫm ngực áo anh. Bất giác hai cặp môi lần tìm đến nhau và cái hôn trinh bạch bỏng như lửa chính là lời ghi nhận tình yêu trong con tim của đôi trai gái.
- Dừng lại! Quân Juđa phản phúc!
- Lạy Chúa tôi! Anh ơi, anh chạy đi, chạy đi nhanh lên.
Nàng đẩy anh ra. Nhưng anh không chạy bởi anh không phải là kẻ hèn nhát trong tình yêu. Anh đàng hoàng tiến lại phía có hai, ba ánh đèn pin cùng với những người đang quát tháo giận dữ. Trận ẩu đả không cân sức bỗng chốc diễn ra quyết liệt. Anh trai nàng bị anh đá vào mặt chảy cả máu mồm máu mũi. Còn bản thân anh sau đó bị đánh chết ngất. Vừa hay Công an xã ập đến. Họ giải tất cả về huyện tạm giam.
Nàng từ đó do xấu hổ nên bỏ học luôn. Bế tắc trước mối tình không thể tới đích vì anh là “kẻ ngoại đạo”, nàng đã uống thuốc ngủ tự vẫn. May sao gia đình cứu chữa được. Mấy tuần sau có bà cô từ Bắc Ninh về chơi, biết chuyện đã khuyên nàng vào nhà dòng để đi tu. Nàng đồng ý, lặng lẽ theo bà cô ra tỉnh, đi khỏi cái xóm đạo nghèo nàn và sùng kính.
Khi mọi chuyện đã yên ổn, anh liền đi tìm nàng. Cả ba lần lên Bắc Ninh, anh đều bị bà cô nàng từ chối với lời đề nghị “Xin cậu để em nó tu cho trót!”. Từ đó, mỗi khi có dịp, anh vẫn kiên trì hỏi thăm để tìm nàng, nhưng đều bặt vô âm tín. Đến một năm anh về công tác ở một vùng giáo tỉnh Ninh Bình, tình cờ anh đã gặp được nàng khi nàng vừa tan lễ bước ra cửa nhà thờ chánh xứ. Phút gặp chóng vánh ấy, anh nói như van lạy nàng hãy trở về cõi tục, hãy trở về với tình yêu của anh, nhưng nàng chỉ lắc đầu. Đôi mắt mơ màng và sâu thẳm không dám nhìn anh lâu. Nàng cúi mặt lướt qua anh và nói thật nhanh: “Xin lỗi, tôi đã khấn trọn mình cho Chúa, không thể khác được!”. Anh đứng chết lặng nhìn theo bóng áo choàng đen khuất dần sau bức tường xám lạnh. Anh hiểu tất cả đã quá muộn. Một nỗi buồn thương, uất giận dâng lên nghẹn cổ. Chưa bao giờ anh thấy mình bất lực, yếu hèn như lúc ấy. Anh thấy giận nàng.
Rồi cuộc đời cứ phải trôi đi theo quy luật vĩnh cửu. Anh lấy vợ và đến sinh cơ lập nghiệp ở cái thành phố lớn này. Cuộc sống vật chất khá đầy đủ, hạnh phúc khá trọn vẹn cũng không xoá hết kỷ niệm tình yêu thuở học trò. Anh đã cố quên mà không sao quên nổi…
Thế rồi, hôm qua khi cùng cơ quan mang tiền và hàng đến gửi ủng hộ đồng bào lũ lụt tại Uỷ ban Mặt trận Tổ quốc, anh bỗng gặp lại nàng. Nàng mặc áo choàng đen trong đoàn nữ tu đang thoăn thoắt chuyển những thùng mì tôm cho ban tiếp nhận hàng viện trợ cứu nạn. Trong giây phút sững sờ, bốn con mắt nhìn như hút vào nhau. Tim anh như chạm phải lửa. Anh lặng mình trong nỗi yêu thương và kính trọng. Anh chạy đến cùng đỡ với nàng thùng mì, khi quay lại, anh thấy ánh mắt của “Mẹ Bề trên” đang nhìn nàng đầy vẻ không bằng lòng. Nàng cũng nhận ra và bỏ anh quay đi chỗ khác. Anh buồn bã, nặng lòng trông theo những bóng áo choàng đen lên xe đi khuất…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét