5/9/11

Hãy để em ra đi!

Hãy để em ra đi!

Khi những khát khao, mơ ước về một hạnh phúc, một bến đỗ yên bình trong trái tim em cũng đã bị dập tắt, em sẽ ngẩng cao đầu ra đi...!
Chưa bao giờ em thấy tâm trạng của mình lại chênh vênh như thế này cả! Một cảm giác thật khó diễn tả với bao nhiêu cảm xúc xen lẫn. Đằng sau tất cả những cảm xúc ấy là nỗi đau giằng xé trong tâm hồn của người con gái yếu đuối trong em! Giá như ngày ấy, anh dứt khoát hơn với những quyết định của mình? Giá như em cũng mạnh mẽ để buông tay ra khi em biết rằng mình sẽ không bao giờ có anh bên cạnh? Và, giá như .... chúng mình đừng nặng lòng yêu thương nhau thế, thì có lẽ sự ra đi của em sẽ thanh thản hơn nhiều!
Nhưng, em chẳng thể hiểu nổi anh nữa! Bao nhiêu lần em nuốt nước mắt quay lưng ra đi là bấy nhiêu lần anh cố níu giữ, dẫu biết rằng hai đứa mình mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về nhau. Ánh mắt buồn sâu thẳm với những tình cảm anh trao khiến em chẳng thể dứt lòng mình ra đi một cách thanh thản như thế! Giá như anh đừng nói "Anh nhớ em!" thì có lẽ, em sẽ nhẹ lòng ra đi với những quyết định của mình.
Cũng bởi vì "Anh nhớ em" nên sóng lòng em chưa bao giờ thôi cồn cào, nhức nhối, cũng bởi vì "Anh nhớ em" nên bao nhiêu lần hứa với lòng mình sẽ đến một nơi thật xa, không bao giờ có hình ảnh nữa, để bắt đầu với một cuộc sống mới thì em lại chùn bước, mủi lòng và, sự kìm nén những xúc cảm bấy lâu chợt ùa về... chúng mình lại không thể thoát khỏi sự cám dỗ trong ánh mắt yêu thương ngày nào!
Bao nhiêu lần anh ra đi, bao nhiêu lần anh để mặc em một mình quắt quay trong nỗi nhớ và,... bao nhiêu lần anh quay lại là bấy nhiêu lần em thứ tha... Nhưng, tại sao? Tại sao chúng ta vẫn mãi không thuộc về nhau? Tại sao anh vẫn ra đi và để lại em một mình trong nỗi nhớ nhung đau đáu như thế này?
Anh còn nhớ, có một lần, trong vòng tay ấm áp của anh, em đã hỏi:"Anh sẽ lấy em làm vợ chứ?". Anh nhìn sâu vào mắt em, hiền từ trả lời: "Anh nghĩ đây là một quyết định đúng đắn của mình, anh sẽ cố gắng để em không bao giờ phải buồn hay khóc vì anh nữa!". Anh đâu biết giây phút ấy em hạnh phúc và sung sướng như thế nào? Anh đâu hiểu nỗi niềm của người con gái trong em khi muốn tìm cho mình một bến đỗ bình yên? Và, anh cũng đâu biết, em luôn ấp ủ và mơ mộng đến một ngày nào đó, được sánh vai hạnh phúc bên anh trong ngày lễ trọng đại của hai đứa mình. Ngày ấy, anh sẽ cưới em làm vợ...!
Em mơ mộng bao nhiêu về mối tình của mình thì cũng là bấy nhiêu lần em thất vọng vì những quyết định của anh. Tại sao anh lại cứ ra đi như vậy? Tại sao... sau bao khó khăn và thử thách, anh cũng chẳng thể đến bên em, chẳng cho em có được một cuộc sống bình lặng như anh đã hứa? Chẳng cho em có được niềm hạnh phúc trọn vẹn như ngày nào hai đứa đã từng mơ ước!
Em biết rằng, bên cạnh em, anh còn có một khoảng trời riêng với người con gái khác. Đã bao lần em ghen tuông với quá khứ của anh, đã bao lần em dằn vặt bản thân vì sự ích kỉ, nhỏ nhen của chính bản thân mình, đã bao lần em tin rằng, trái tim anh đã thuộc về em, mãi mãi là của riêng em...! Nhưng, cuộc đời, có ai hiểu được chữ ngờ, phải không anh? Huống gì, tình yêu của chúng mình cũng mong manh như chiếc lá thu cuối mùa, lặng lẽ, mỏng manh và yếu ớt đến vô cùng...!
Ngày hai đứa chia tay nhau, em nghẹn ngào trong nước mắt khi biết rằng: Anh mãi mãi không phải là của em, trái tim anh cũng không bao giờ thuộc về em, ánh mắt, nụ cười, sự yêu thương, trìu mến... tất cả đều từ giã em để trở về với quá khứ anh đã từng nâng niu, trân trọng! Thế là em đã hiểu, tình yêu, hạnh phúc cũng giống như những quân bài trong trò chơi sấp ngửa, mong manh và vô định lắm! Và, em cũng không bao giờ là người may mắn để có được niềm hạnh phúc trọn vẹn đó...!

Khi những giọt nước mắt của em chẳng thể níu giữ được trái tim anh nữa, em sẽ rũ bỏ tất cả và ra đi...! Trả lại anh cho người ấy để anh được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn hơn những năm tháng ở bên em, và cũng để cho người con gái đó có được nụ cười mãn nguyện sau bao năm mòn mỏi và chờ đợi anh trở về..

Vậy là em ra đi, vậy là chúng mình chia tay nhau nhé! Tạm biệt anh! Tạm biệt mối tình nồng nàn của em trong suốt hai năm qua... Em ra đi để anh có được những phút giây thảnh thơi bên người con gái ấy và cũng để cho mình có được những khoảng lặng yên bình và tĩnh tâm sau những nỗi đau vừa trải qua.

Tạm biệt tình yêu của em!, Em trở về với cuộc sống thường nhật của mình. Một căn phòng nhỏ đã lâu không có bàn tay chủ nhân chăm sóc, một không gian yên tĩnh cũng đã bị lãng quên, một người con gái trong em cũng đã lâu không sống cho riêng bản thân mình... Em trở về với chính con người thật của mình, trở về với cuộc sống của riêng em, trở về với những ước mơ bấy lâu mà em vẫn chưa đủ nhiệt để thực hiện được nó.

Tạm biệt anh! Tạm biệt những giọt nước mắt em khóc vì anh! Tạm biệt những sự ân cần, nhẹ nhàng, sự yêu thương, chăm sóc của anh! Em sẽ tự tay tô vẽ cho mình một cuộc sống mới, dù cuộc sống không còn màu hồng như em đã từng mơ ước, nhưng em tin mình có đủ bản lĩnh và mạnh mẽ để tự lo cho cuộc sống vốn dĩ rất đơn điệu và nhạt nhòa của mình.
Lời cuối cho anh, mong sao anh hãy thật hạnh phúc và toại nguyện với sự lựa chọn của mình! Cảm ơn anh, cảm ơn người con trai em yêu thương trong suốt những năm tháng qua đã một lần khóc vì sự ra đi của em! - những giọt nước mắt chân thành của người đàn ông mạnh mẽ trong anh...! Hạnh phúc, đắng cay, lạnh lùng, bốc lửa... tất cả những cảm xúc ấy em muốn gửi trả lại cho anh, cho năm tháng với những kỉ niệm ngọt ngào ngày hai đứa còn ở bên nhau!

Khi những khát khao, mơ ước về một hạnh phúc, một bến đỗ yên bình trong trái tim em cũng đã bị dập tắt, em sẽ ngẩng cao đầu ra đi...! Dù trong lòng có biết bao cảm xúc giằng xé đan xen: Tiếc nuối, giận hờn, ghen tuông... nhưng để cho người em yêu có được một cuộc sống hạnh phúc và không dằn vặt vì sự lựa chọn của mình, em sẽ mỉm cười và ra đi một cách thanh thản, không vướng bận bất cứ một điều gì về tình yêu của chúng mình nữa!
Dù em không ở bên cạnh anh nữa, nhưng em hãy nhớ rằng anh luôn dõi theo những bước đi của em trên con đường ấy!". Cảm ơn anh! Cảm ơn nhé! Dù con đường em đi có gập ghềnh, có khó khăn hay trắc trở nhưng em thực sự rất thanh thản khi được ra đi như thế! Dù sao em cũng đã là người chiến thắng, vì em đã yêu và sống hết mình, không toan tính, vụ lợi, không so đo được hơn thua thiệt... và yêu anh bằng chính trái tim và khối óc của mình!

Dù cuộc đời còn có nhiều sóng dậy, dù trái tim em sẽ nhiều lần thắt lại vì nỗi nhớ thương anh và quá khứ không yên bình, dù cho ánh mắt ấy vẫn trìu mến dõi theo những bước đi của em... Nhưng, em sẽ không bao giờ ngoảnh mặt lại để mong chờ một điều gì đó không phải là của mình nữa! Hạnh phúc sẽ ngủ yên trong trái tim em, mãi mãi...!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét