5/9/11

Thơ Tình


Hội Ngộ - Chia Tay - Ngậm Ngùi
Tác Giả: La Lan
Em đứng đây bối rối nghịch tóc mềm
Phút huyền hoặc mơ mình thành sự thật
Em với anh, giờ gần trong gang tấc
Chân ngập ngừng, hồi hộp, sợ mộng tan

Phải anh không, hoàng tử vượt dặm ngàn
Tìm công chúa như ngày nào hẹn ước
Có buồn không, em giờ hông chức tước
Chỉ biết cười khúc khích giửa cơn mê

Ðừng trêu em, cô bé quá ngô nghê
Bình thường quá mà ngở mình công chúa
Gió lao xao em ngở là lá múa
Mừng tụi mình tay được nắm bàn tay

Nhớ không anh, thơ tình ái mình xây
Ðêm thao thức, em gieo vần anh họa
Như trong mơ, thơ trở thành phép lạ
Nối cầu thương cho hai đứa vẹn thề...

II
...Ngắn vậy sao cái giây phút cận kề
Giờ chia biệt sao nghe lòng se thắt
Anh cúi xuống nhìn sâu vào đáy mắt
Muốn thời gian đừng có vội qua mau

Gió ngoài kia vẫn đùa giởn xôn xao
Sao mà lá nằm yên không múa nửa
Tay trong tay, không gì ngăn ở giửa
Mà dường như khoãng cách cứ rộng dần

Hoàng tử về, công chúa tiễn bước chân
Lòng tự nhủ, huyền thoại giờ đã khác
Hông pháo hoa, mà chỉ mưa lác đác
Công chúa buồn, hoàng tử cũng bâng khuâng

Vẫy tay nhau, em đứng lại tần ngần
Lâu đài ngủ, hoàng vương không hẹn lại
Nàng công chúa gom thơ tình vụng dại
Áp vào lòng, ru ngọt giấc tình say

Nhìn anh đi tóc nhỏ cứ bay bay
Chắc tóc nhớ tay người nên tóc rối
Mím đôi môi giử nụ hôn trao vội
Vị còn nồng, tưởng tình chẳng biệt ly

III
...Hởi anh ơi, phải tình mình không thật
Nên vừa gần đã vội vã mất nhau
Tiển anh về sóng biển cũng xôn xao
Ừ thôi hết, tình tan trong bọt nước

Em cười mà, đâu cãn chân anh bước
Tại sóng gầm, làm ướt đẫm mi em
Cũng đưa tay, em nghịch mớ tóc mềm
Tóc nhiều quá, đã dài thêm nỗi nhớ...

      Lâu Đài Cát
Tác Giả: La Lan
Anh mãi ba hoa, xưa anh là thiên tử
Vì mê em, anh từ bỏ ngai vàng
Làm thường dân vì chỉ muốn gần nàng
Thương em lắm, lầu vàng nào sánh nổi !
Xí'''''''''
Lời anh đó, đâu ai mà tin nổi
Vua bỏ ngai, rồi vua sẽ ở đâu ?
Ở nơi đây, hông có kẻ hạ hầu
Anh có biết, đông về trời lạnh lắm ?
Anh lại nói, tình anh luôn nồng thắm
Sưởi ấm lòng, ấm cả những mùa đông
Con tim anh sẽ là ngọn lửa hồng
Vòng tay ấm là lâu đài em ngự
Trong mắt anh, em mới là vương nử
Anh suốt đời, nguyện làm một tên quân
Làm cỏ mềm cho em nhẹ bước chân
Gót son nhỏ, em bước vào mộng đẹp
Thật lẽo mép! Anh chàng thiên tử giả
Cứ lăng xăng, lãi nhãi mãi một bên
Nào nử vương, nào tình aí thiên đường
Nơi đây biển, anh xây lâu đài cát ?
Ừa, cũng được, nơi này thanh, gió mát
Em sẽ ngồi ngắm sóng biển làm thơ
Còn anh làm thủy thủ lướt biển mờ
Tàu cặp bến, em ra bờ đón bạn
Ôi hạnh phúc tuyệt vời như là mộng
Chẳng ngai vàng, hông điện ngọc cao sang
Ý'''' anh ơi ! Coi chừng ngọn sóng tràn
Ghét anh quá...Mộng vừa tàn theo sóng.....

Lời Tỏ Tình Năm Củ
Tác Giả: La Lan
Tết năm ấy vui ghê
Anh tỏ tình lúng túng
Miệng nói gì ấp úng
Tay tìm vội bàn tay
Em má đỏ hay hay
Thẹn quá chừng quay mặt
Chợ Tết người dày đặc
Mà tưởng chừng không ai

Tay đã nằm trong tay
Tình yêu vừa hé nụ
Chợ hoa màu rực rở
Ðẹp hông bằng hoa yêu !

Thương thiệt biết bao nhiêu
Lời tỏ tình vụng dại
Văng vẳng bên em mãi
Xuân về càng nhớ thêm

Tình mật ngọt êm đềm
Ðiểm tô thời con gái
Dù tình giờ ngang trái
Kỷ niệm vẫn khó quên

Ðêm nay buồn không tên
Len nhẹ vào tim nhỏ
Một nổi niềm chưa tỏ
Ray rứt mãi trong lòng

Có lẽ vì xuânh hồng
Ðang theo đông từng bước
Xuân này khác xuân trước
Chẳng còn anh bên em

Chỉ tội cho con tim
Cứ bồi hồi chờ đợi
Tình xưa đà rẻ lối
Chờ làm gì tim ơi !

Chào cuộc tình chơi vơi
Chào tình yêu kỷ niệm
Lòng em giờ xao xuyến
Xuân này có gì mong ???

       Nhớ
Tác Giả: Nguyễn Bính
Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ
Em thử quay xem được mấy vòng
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ
Em thử lào xem được mấy thưng!
Anh ơi! Em nhớ em không nói
Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên
Từ đấy về đây xa quá đỗi
Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?
Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi
Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi
Thoi ạ làm sao thoi lại cứ
Đi về giăng mắc để trêu tôi?
Hôm qua chim khách đậu trên cành
Kêu mãi làm em cứ tưởng anh
Nội nhật hôm qua về tới bến
Ai ngờ chim khách cũng không linh!
Anh bốn mùa hoa em một bề
Anh muôn quán trọ, em thâm khuê
May còn được hơn ai sương phụ
Là nhớ người đi có thể về.

 Tại Sao...
Tại sao em cứ mười ba
Mà không mười bốn hay là mười lăm
Như trăng kia chẳng chịu rằm
Để cho bụi trúc đứng dầm sương khuya?


Thức Khuya
Tác Giả: Hàn Mặc Tử
Non sông bốn mặt ngủ mơ màng,
Thức chỉ mình ta dạ chẳng an.
Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối,
Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.

Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ,
Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
Trở dậy nôm na vài điệu cũ,
Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.

Thơ Cho Nhỏ
Tác Giả: Du Tử Lê
Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
Đứng chìm theo ngọn suối đứng riêng trời
Hơi thở ngọt em một thời phong kín
Nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi?

Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
Ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau
Hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
Em bảng đen vôi trắng giết đời nhau

Trăm con bướm bay về chung một ngõ
Suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn
Em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
Rừng ơi rừng cây đợi đã bao lâu

Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
Gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
Em mới lớn nên tình như thác gọi
Thương giùm ta thân ngựa đã xa bầy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét