4/9/11

Anh yêu em nhiều hơn thế nữa!

Anh yêu em nhiều hơn thế nữa!

Em còn nhớ ngày đầu tiên anh nói yêu em? Đó là ngày 1-4, ngày nói dối, có lẽ vì thế mà em... suýt giận anh, bảo là anh trêu em. Anh bảo anh nói thật. Em bảo anh trêu. Thế rồi mình yêu nhau thật, bắt đầu từ "Ngày nói dối".

 

Ngày nói dối năm ấy đến ngày nói dối năm nay - ngót nghét 4 năm mình yêu nhau. Nhiều kỷ niệm. Vui. Buồn. Giận hờn. Ghen tuông. Tất cả những chất liệu ấy đều là chất keo kết dính để... anh yêu em nhiều hơn.
Đến giờ mình vẫn giữ thói quen của ngày mới yêu nhau: sáng, trước khi mở mắt ta thầm nghĩ đến nhau và mỉm cười; tối, trước khi nhắm mắt ta tưởng tượng là mình đang nắm tay nhau! Vì sao phải nghĩ và tưởng tượng như thế? Vì mình chưa cưới nhau, chưa về chung một mái nhà.
Anh nhớ những "Ngày nói dối" của những năm sau ngày yêu, chúng mình đã kỷ niệm để nhớ ngày-đặc-biệt mình thốt tiếng yêu! Một ngọn nến xinh xinh trong một quán cà phê nhạc Trịnh. Hẹn nhau, có khi phì cười với nhau qua điện thoại: "Hẹn thật hay... nói dối em đó?". Anh dịu dàng: "Làm người ai làm thế?". Thế là đều đặn mỗi năm đến ngày 1-4 anh và em tận hưởng không khí lãng mạn bên nhau để thắt chặt tình thương dành cho nhau. Anh lại trao em lời yêu kèm theo mở ngoặc đơn: (anh nói thật) là anh yêu em!
Anh nhớ, ngày kỷ niệm ba năm yêu nhau - Ngày nói dối năm ngoái, em hỏi anh: (em hỏi thật, anh cũng trả lời thật đó nhen) - Anh đã bao giờ nói dối em chưa? Anh nhoẻn miệng cười, (nói thật) là anh đã từng nói dối em. Em ỉu xìu mặt, tỏ ra giận anh, gương mặt em lúc đó nhìn dễ thương và đáng yêu không sao tả hết.
Anh "bật mí" những lần nói dối ấy của anh, đó là: lúc anh có chuyện không vui trong công việc (mà anh thấy là mình có thể giải quyết) anh đều nói là không có gì vì anh sợ em cũng không vui. Anh không muốn người anh yêu lo lắng. Và có lúc anh mệt quá, sắp bệnh nhưng anh vẫn nhắn tin nói với em là... anh rất khoẻ. Anh sợ em sẽ lo lắng mà không ngủ được, đợi đến sáng hôm sau anh mới dám nói là anh bệnh. Em bớt đi một khoảng thời gian lo lắng!...
Nghe anh "giải trình" em đã dúi đầu vào ngực anh, anh kịp nhìn thấy đôi mắt em ươn ướt: "Anh làm em hạnh phúc quá!", em nói nhỏ nhẹ vào tai anh! Có lẽ nhờ chúng ta luôn lắng nghe nhau, luôn chia sẻ với nhau như thế mà ta đã luôn cùng nhìn về một hướng?
Hạnh phúc! Anh cảm nhận rất rõ điều ấy. Nhỏ à, lại thêm một ngày nữa để anh yêu em. Thêm một năm nữa. Lại đến "Ngày nói dối", cảm ơn em, cảm ơn tình yêu của chúng ta đã cho anh niềm vui sống. Tối nay, trong ánh nến lung linh, trong điệu nhạc du dương - những bản tình ca của Trịnh anh sẽ lại nói rất thật lòng mình: anh yêu em!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét