9/9/11

Có những thứ không đơn thuần là nhớ là mong


Có những thứ không đơn thuần là nhớ là mong khi một điều gì đó đã quá thân thuộc trong cuộc sống.
Cứ như việc với lấy điện thoại chỉ mong một cuộc gọi nhỡ của ai đó
Cứ như việc treo yahoo hằng giờ chỉ để mong một dòng pm gọn lỏn nhưng với bạn nó là tất cả
Cứ như việc vào blog mười lăm phút một lần, chẳng để gì cả – chẳng để mong một dòng nói đưa đẩy, chẳng trông chờ một lời khen ong bướm nhưng là để biết sự hiện diện của một ai đó, dù là câm lặng nhưng bạn biết trái tim đó vẫn đang nhảy nhót, tâm hồn đó vẫn còn sống động và thầm ước – nhớ về nhau, nhé!
Con người kết nối với nhau bằng gì nhỉ???
Khi sinh ra ta kết nối với người mẹ, người cha qua từng từng tế bào từng giọt máu – để rồi khi lớn lên dù tách ra nhưng tâm hồn ta vẫn mãi yêu thương những con người đó.
Nhưng lại lắm lúc, ta ùa vào cuộc đời này như một hạt bụi nhỏ chơi vơi. Ta cần sự chở che, ta cần ai đó nhớ, ta cần ai đó mong và ta cần ai đó chờ đợi ta – để rồi từ đó hình thành những mắc xích ta chờ đợi nhau nơi những cơn mưa, những giọt nắng, qua những thứ gọi là kỷ niệm. Để rồi không cần những giọt máu cũng không cần những tế bào, cứ thế mà nhiều kẻ xa lạ vướng vào nhau rồi tự đặt tên là – người đang yêu!
Phải chăng chúng ta nợ nhau quá nhiều trong cuộc đời ngày hôm nay? Để từ đó không thể nào xa nhau dù chỉ trong ý nghĩ???
Để từ đó dù có khóc như rửa trôi tất cả – dù có cười như cào cấu từng mảng yêu thương – dù có nhớ nhung tơi bời – dù đã trăm nghìn lần tự nhủ ta à phải Quên nhưng vẫn ráng Nhớ – Vẫn mong người hãy đi rồi lại đến như những cơn mưa.
Nợ nhau một nụ cười – Để rồi trả nhau bằng vô vàn nước mắt
Nợ nhau một lời quan tâm động viên – Để rồi trả nhau bằng hàng nghìn sự vô tâm
Nợ nhau một lời nói thật – Để rồi trả cho nhau bằng cả cuộc đời đầy dối trá
Nợ nhau một cái nắm tay – Để rồi chỉ một lần thôi buông tay là buông mãi mãi
Nợ nhau cái siết chặt những khi yếu mềm – Để rồi đẩy nhau ra như không còn gì níu kéo
Nợ nhau ánh nhìn thân thuộc – Để một ngày nào đó nhìn nhau như những kẻ xa lạ
Cuộc đời này sẽ cần bao nhiêu nắng và cần bao nhiêu mưa để yêu một ai đó hết linh hồn và rồi đủ mạnh mẽ cất bước đi xa?
Chẳng ai biết được, hoặc chăng là biết nhưng vờ để giữ lấy yêu thương!
Có những thứ không đơn thuần là nhớ mong mà cần một cái tên khoác lên người, một cái tên như là “Tình Yêu”.
Vì chỉ khi yêu ai đó bạn mới đủ bao dung và kiên nhẫn nhớ một người không bao giờ nhớ về bạn.
Vì chỉ có tình yêu mới có đủ sự can đảm chạy đến với những bước chân mà mũi chân đã ở nơi ngạch cửa…
Và chỉ có những người đang yêu như bạn, như tôi mới biết những giọt mưa rơi ra từ mắt không bao đủ nặng để trở về đất như những giọt mưa đến từ những áng mây. Vì sao đôi mắt quá gần mặt đất nhưng nước mắt không thể nào chạm tới đất được. Trong khi những áng mây trông thật xa xôi ấy thì những giọt mưa của nó lại có thể làm được?! – Phải chăng, có những khi gần nhau chưa chắc đã thuộc về nhau?
Người ta thường nhớ những người ở xa và thường mong đợi những người mà ta biết sẽ mãi mãi không bao Khi cho đi cũng là lúc dặn lòng sẽ không bao giờ nhận lại được – Đó là tình yêu.
Thế thì ngày hôm nay bạn sẽ chọn ai đó để nhớ để mong, hay để ai đó chọn bạn?!
Thế thì ngày hôm nay bạn sẽ chọn ai đó để yêu thương, hay để ai đó chọn bạn?!
Hãy tự chọn cho mình câu trả lời để biết có những thứ không đơn thuần là nhớ mong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét