18/11/11

Còn đâu lễ nghĩa?

Cũng như  lời tâm sự của Thạc sĩ giáo dục Phạm Phúc Thịnh, Giảng viên Khoa Toán ứng dụng tin học trường Đại học kinh tế kỹ thuật Bình Dương mở đầu lá thư gửi, tâm sự nhà giáo đang "cô đơn" giữa cộng đồng thầy đã nói "Ước gì đừng có ngày 20/11",
Tâm sự của thầy Phạm Thúc Thịnh :
Ngày 20/11 lại đến, một ngày lúc đầu mang ý nghĩa tôn vinh những người làm công tác giáo dục, nhưng theo dòng đời trôi cùng với tác động của cơm áo gạo tiền trở thành “ngày lễ thầy” với đúng nghĩa đen của từ lễ.

Thật vậy, cách tổ chức mừng ngày này của các trường na ná giống nhau về hình thức. Các thầy cô giáo phải đến trường, nghe những lời huấn dụ phải thế này, thế kia... Điều quan trọng nhất là làm gì để cho vị thế của giáo viên trong xã hội được nâng cao, được tôn trọng thì lại chia ở thì tương lai với động từ “sẽ...” mà không biết bao nhiêu năm “sẽ...” đã trôi qua. Tại sao trong ngày này, giáo viên không được nghỉ ngơi thư giãn, đi chơi đâu đó để có thể đón nhận những niềm vui thật sự từ học trò, từ người thân, từ bạn bè...
Có ngày 20/11 để làm gì, khi những món quà tặng thầy cô bị biến tướng thành phong bì, voucher quà tặng với 1 chữ số khác 0 đứng trước và đi kèm theo đó là 5 hoặc 6 chữ số 0. Để rồi sau đó, các phương tiện truyền thông và một bộ phận xã hội người dân nhìn, nói những lời xúc phạm nặng nề đến nhân cách của giáo viên. Là giáo viên chân chính không ai muốn điều đó cả. Nhưng hình như mọi người quên rằng, có những phụ huynh thật sự có điều kiện về kinh tế, họ không được tặng cho người thầy cô mà con cái họ yêu quý những món quà có giá trị lớn sao? Và người giáo viên nhận những món quà này có gì sai chăng?
Có ngày 20/11 để làm gì khi mỗi ngày trong cuộc sống, khi có những phụ huynh vì không nhìn thấy cái sai của quý tử nhà mình, sẵn sàng hành hung giáo viên, hả hê khi thấy giáo viên bị kỷ luật chỉ vì không kiềm chế được trong lúc nóng giận đã lỡ quất vào mông của quý tử đó một roi. Chưa bao giờ, giáo viên lại là người dễ bị “bắt nạt” như bây giờ, giáo viên bị phụ huynh hành hung, bị học sinh tấn công thì mọi chuyện sẽ không có gì ầm ĩ. Nhưng chỉ cần giáo viên có một hành động gì đó không đúng chuẩn mực lắm thì ngay lập tức hàng loạt "cơn mưa đá" sẽ trút xuống người giáo viên tội nghiệp, mà hình như mọi người ném đã quên mất rằng giáo viên cũng có đầy đủ hỷ nộ ái ố của một con người bình thường.
Khi cuộc sống đời thường của người giáo viên quá nghèo khổ thì bị nhìn với cặp mắt thương hại. Nhưng khi người giáo viên vươn lên thoát nghèo bằng chính nghề nghiệp của mình thì bị xã hội mỉa mai gọi là “bán chữ”, thậm chí còn bị xem đó như hành vi phạm tội, lập ra đội chống dạy thêm để hạch sách.
Xã hội đòi hỏi giáo viên phải sống thanh bạch như những cụ đồ ngày xưa trong làng xã, nhưng quên mất rằng những cụ đồ ngày xưa chỉ chăm lo việc dạy, còn cuộc sống được dân trong làng đảm bảo không để thầy phải bận tâm về cơm áo gạo tiền. Những người thầy mẫu mực được gọi là “vạn thế sư biểu” trong lịch sử như Chu Văn An, Khổng tử... đều có một cuộc sống đời thường thanh bạch giản dị nhưng không phải thiếu thốn những nhu cầu cần thiết.
Có lẽ, rất nhiều giáo viên đều ước rằng thay vì một năm có một ngày 20/11 với đủ các lời chúc hoa mỹ, quà tặng, với những lo lắng “đua quà” của phụ huynh, thì suốt cả năm cha mẹ hãy cùng chung tay với thầy cô trong việc giáo dục con em mình trở thành những người có ích trong xã hội, nói đúng ngôn ngữ tiếng Việt.
Cả xã hội thay đổi cách nhìn, nâng cao vị thế và cuộc sống thực tế của giáo viên để người thầy không còn là những “Don Quixote” trong cuộc chiến chống lại những cái xấu; để giáo viên xuất hiện trước mắt học sinh thân yêu với hình ảnh đẹp và mẫu mực của một thầy cô giáo đúng nghĩa.
Làm được như thế, ngày 20/11 không còn là một ngày của riêng ngành giáo dục mà mang một ý nghĩa to lớn hơn rất nhiều. Đó là ngày toàn dân vì tương lai của thế hệ trẻ sau này.
Phạm Phúc Thịnh
Tâm sự của tôi:
Tôi không có được những lập luận sâu xa như của thầy, thế nhưng tôi có cùng chung quan điểm với thầy. Và tôi nhận thấy quan điểm đó rất sát với  thực tế hiện nay, đặc biệt đúng khi chuyện mà hôm nay tôi đã được "nếm mùi".
8 năm công tác, tôi chưa là một giáo viên giàu kinh nghiệm, tuy nhiên cũng đủ khả năng để chăm sóc và giáo dục các cháu. Mà chuyện về trẻ Mầm non thì luôn là tâm điểm mỗi ngày, của mỗi người và là của mỗi thời.
Trẻ từ 3-5 tuổi là lứa tuổi các bậc phụ huynh còn phải đầu hàng mỗi khi ở nhà cùng các cháu.
Thế nhưng bết rõ điều đó mà một số phụ huynh vẫn luôn coi “con vàng con bạc” của mình là đúng, là nhất, luôn là trên hết.
Họ viện đủ lí do chỉ để muốn thử lòng cô giáo?
Phụ huynh đó, một lần đã nghe lời con và cho rằng một giáo viên cùng lớp là đã đánh cháu chảy máu miệng, phạt “con vàng con bạc” của họ đứng giữa nắng, giữa sân trường vì không ngủ trưa. Họ còn hù dọa "lên trường quậy một bữa cho biết mặt". Rất may lần đó vì phải làm đồ dùng chuẩn bị đón đoàn thực tập, nên các cô ăn trưa rất muộn, ăn xong các cô lại làm tiếp. Các cô mang đồ ra ngồi ở dưới cây bàng ngồi cho mát, vì vậy đã làm chứng cho sự việc không có thật này. Vì không muốn làm lớn chuyện nên cô ấy đã dễ dàng cho qua.
Lần này, chiều hôm nay, ngày 18/11. Sau khi đón con về nhà. Họ đã gọi điện cho tôi và bảo: “các cô trông coi học trò thế nào mà để tụi nó hùa nhau đánh con tui sưng đầu, đang phát sốt lên kìa”
Tôi đã rất nhẹ nhàng, kể lại hết các hoạt động của cô và cháu trong ngày và khẳng định rằng không hề có chuyện cháu đó bị đánh. Đặc biệt là trong ngày hôm nay.
Bởi vì hôm nay không giống với mọi ngày. Vì để chuẩn bị cho ngày lễ 20/11 được tổ chức vào ngày mai (19/11). Từ sáng sớm, các cháu đã thực hiện các trò chơi dân gian, ngồi dự lễ hội, và xem bạn làm văn nghệ cho đến giờ ăn và giờ ngủ. Các cô luôn quan sát và nhận xét các cháu rất ngoan. Sau khi cháu ngủ dậy, cô luôn theo sát các hoạt động của cháu. Giờ ăn chiều cháu ăn chậm, nhưng không bỏ ăn, lúc thay đồ thấy cháu vẫn bình thường. Nhưng họ vẫn khẳng định rằng “Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ” rồi cúp máy.
Chúng tôi bực mình quá, lên báo với nhà trường, rồi kéo nhau lên nhà "hỏi thăm". Cố kìm nén hết cảm xúc để hỏi thăm tình hình sức khỏe của cháu. Qua đó hỏi cháu và giải thích rõ sự việc.
Sau đó….câu nói cuối cùng của người ta là “tui cũng đoán là cháu nó bị sốt do bị bệnh, nhưng tại cháu nó là con nít, với lại cháu không biết nói dối. Nay nghe cô khẳng định như vậy thì tui cũng nghĩ lại, như cô nói, các cháu chơi trò chơi  rồi va chạm với cháu chứ không phải đánh cháu”…nói chuyện đã qua, thì thôi cô cho qua.
Rồi sau đó nữa, Dấm dúi vào tay cô, mỗi cô một  phong bì chúc mừng "20/11".
Bị cô từ chối lại bảo: “Cô không nhận hóa ra cô coi thường tui, chê nhà tui nghèo, hay bảo tui phải năn nỉ”…
Trời cao đâu có thấy, vì họ hơn chúng tôi 3 con giáp mà đôi co hoài cũng kg được. Đành nhận, mang về. 3 cô ném phong bì ra bàn mà không thèm mở xem trong đó có bao nhiêu. Bởi vì, biết nhận nó là nhục, nhưng không nhận thì họ bẽ mặt, mai mốt biết chuyện gì sẽ xảy ra, có xảy ra thì hậu quả sẽ thế nào? Đành một sự nhịn chín sự lành vậy...
Có ai nghĩ rằng nhận phong bì từ các phụ huynh là một sỉ nhục như chúng tôi không nhỉ? Thầy Thịnh đã dùng 2 từ mà tôi nghĩ là rất đúng khi vĩ rằng quà tặng 20/11 mà các phụ huynh biếu không phải vì lễ nghĩ mà là để có cái cớ để “hạch sách”.
Thật đáng buồn…rất buồn và đáng tội nghiệp cho những ai là giáo viên. Đặc biệt là GVMN phải không?   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét